ụa nữa, ngoan ngoãn mở chân ra đ
a tộc có khác, làn da còn mịn màng hơn
g trên mặt đất, bên tai vang lên từng
chỉ còn lại một mảnh vải nhỏ, làn da lộ ra ngo
ừng lớn đôi mắt, như muốn khắc ghi tất cả những kẻ
hể nàng, cười nham hiểm: "Đừng trách bọn ta nhé, đây là lệnh
t chút, bọn ta sẽ nhẹ
Thiên Kiêu, Dạ thị... Nàng ghi nhớ hết thảy nhữ
i?! Nó chết rồi thì chúng t
c nó còn ấm, lấy đi lầ
lặng lẽ tỏa ra trong không khí, dần dần quấn chặt lấy
ống rỗng của thiếu nữ b
ứng, đã bị nàng dùng hết sức bóp chặt cổ, còn chưa kịp k
i g
ng bệch, muốn xoay người bỏ chạy, nha đầu này chẳng phả
chết trên người, nhanh chóng nhặt lấy một hòn đá
còn chưa kịp bò dậy thì nàng đã nhào tới, cầm
ng tóe, vấy đầy
, không còn hơi thở, Dạ Thừa Phong mới dừn
... nơ
ầu, khiến Dạ Thừa Phong kh
nhiệm vụ đã gặp tai nạn, bị bom cao áp nổ chết, linh hồn lại vô tình
giới. Dù thân phận chỉ là con nuôi, nhưng cũng giống các hậu duệ khác của Dạ thị, năm mười tuổi phả
người ném đến Cô Hồn Sơn, lại còn gọi hai tên nam nhân tới l
ì tiếp nhận cơ thể n
môi khô nứt, cười lạnh lùng: "Thừa Phong, Thừa Phong, cái tên đ
khiến những kẻ từng hại cô phải nếm t
một cái, mới phát hiện quần áo trên người
người mình quấn lấy những tia khí
là
thận cảm nhận, khô
ồng khí đen này
hí đến thế... Thì ra cơ thể này là
nảy ra suy đoán, có lẽ Cực Âm Chi Thể này s
m nhận được phía trước dường
đang kêu
con đường đầy xương trắng tiến
tảng đá — là một nam nhân trẻ tuổi, dung mạo tuấn mỹ, mày kiếm mắt sáng, dưới đuô
vướng bụi trần, ngồi lặng lẽ giữa chốn nghĩa đ
iáng trần rơi
hắn, mắt sáng lên, hiện tại mình áo quần
ếu nữ liền giơ tay địn
nh.
hỏ từ vạt áo người
đầu nhìn, trong mắ
ân chuông ánh đỏ sẫm, quấn quanh những sợi khí
g này tuyệt không phải vật tầm thư
bỗng rung lên dữ dội, hào
ay cũng đau nhói, dường như trên chuông mọc ra lưỡi
ra, xuyên qua chuông, liên kết Dạ
ông đi, thì người nam nhân ngồi bất
ngón tay thon dài của hắn đã siết chặt c