nụ cười, âm cuối nhấn lên, nhưng
ủa anh, anh đã rút tay lại, đưa ngón t
anh và thấy vết cắn, những ký ức điên
i đàn ông, những cú va chạm m
tiên, khi cô c
khô
, sau hai lần vẫn ôm chặt cổ anh không buông, nói gì
cổ anh là t
ải mái nhíu mày,
à chuyện bình thường, tôi không cần anh
này, làm xong
hói, khóe miệng Cố Ngự Thư
cô nên chịu trác
, chạm vào đôi mắt sắc sảo
ười không kén chọn, cả ngày lười biếng không đứng
anh đều bị anh xử lý một cá
cần cô chịu
híu mày thanh tú, "Cố tiên sinh, an
ạnh đã lan tỏa, Cố Ngự Thư lại nắm lấy
gạc mở to đôi
biếng chơi đùa với tóc cô: "Ông cụ thúc giục kế
o chút khàn đặc trưng của buổi sáng,
không xứng với Nhà họ Cố. Về nha
một người tình lý tưởng, nhi
người tình đó mà cã
ng nên tìm ngườ
ạt nhòa, "Tại s
ằng trên trời r
mắt phượng, châm
hạt lan tỏa, Hứa Tô h
ng, đán
Ngự Thư cười nhẹ, với chút ác ý, c
mới chậm rãi trả lời: "Làm vợ tôi, k
t mờ ám, "Ít nhất, trên giườn
ên, Hứa Tô chỉ cảm thấy trong đầu có một
g, Hứa Tô n
do
vào nhà giàu, cô cũng
có thể lấy lại những th
ư đưa ra đủ thẳng thắn,
hông ổn, còn
i khỏi gia đình Thịnh đa
rong lòng băn khoăn: "Tô
Ngự Thư thảnh thơi, nhả
nhìn thấu
rồi, Nhà họ Cố chưa t
Hứa Tô chợt