tay, cả một đêm không
bắt gặp bức ảnh Đường
ừ và bàn tay đeo nhẫn cướ
đó là tay của Phó Hoài, chiếc
ờng Lệ: [Tôi biết mà, chỉ cần tôi gọi
hôn nhanh như vậy, ra là
iễu bản
inh Đường đau lòng, nhưng cô vẫn khô
đống đổ nát, Phó Hoài vì lo cho Đường Lệ mà tất
ông ngừng tự hỏi, bao năm qua tận tụy v
Phó Hoài cũng chẳng tặ
về, anh đã tặng ngay mộ
g đau đến mức gầ
của cô ngập tron
cô rằng cuộc hôn nhân này đã khiến cô
ận trưa hôm sa
căn nhà yên tĩ
bữa cơm Nguyễn Minh Đường chuẩn bị,
tài liệu đặt
y ném áo khoác lên sofa, b
p vào mắt: Thỏ
dòng chữ, ánh m
ờng lại muốn g
, tiện tay đặt tài
không biết bao lần. Không cần để ý,
h rồi vào bếp. Người giúp việc đang chuẩn
ột thìa cháo hải sản, nhíu
giờ phu nhân luôn chuẩn bị đồ ăn cho anh. Giờ
ó Hoài lập
ng nhìn bàn ăn đầy món ngon, Ph
ông ăn nữa. Lấy bộ vest đen và c
ng, trước đây phu nhân lo hết việc này. Tôi khôn
trò của Nguyễn Minh Đường chứ gì? C
h, cầm áo kh
nhìn bóng lưng anh, không
dám hỏi, chỉ lặng lẽ dọn bàn
mới biết Nguyễn Minh Đường xi
ông hiểu cô đang
không tập trung nổi và
lấy bản thỏa thuận ly hô
n Minh Đường chỉ yêu cầu tám m
y như một quyết đ
chút, nhưng khi thấy lý do ly
c hiện nghĩa vụ vợ chồng, ba năm hôn nh
ấm gọi cho Ngu
ang lên ở đầu dây bên kia, khiến người
n, nghe giống nh
ng nể nang: "Nguyễn Min