t mình nên c
để Trần Cảnh Lập thấy mình trong tình trạng khó coi như
ất nhanh hơn giống
iận dữ của Thẩm Tư Du: "Trần C
Khinh Châu, ấn tượng duy nhất của anh là tính khí k
ng có chuyện xảy ra, nên cũng tìm một
Tư Du hùng hổ nói với Trần Cảnh Lập trước mặt, "Tôi nói cho
t, Thẩm Tư Du thực sự không thể kiềm chế được cơn giận của mình, "Anh cũng không nhìn lại bản thân mình
nh Châu phía sau, chỉ vào mũi Trần Cảnh Lập mà mắng m
Du đang giận dữ, mới rụt rè tiến lên,
thấy trang phục mát mẻ của Cố Khinh Châu, cùng với dấu vết sau
ã chuyển đi rồi, anh còn đưa cô ấy về, anh coi cô ấy là gì? Người tình không công à?" Thẩm Tư Du càng mắng càng hăng, "Nếu anh có nhu
cô từng nói với Cố Khinh Châu rằng, trong suy ng
âu, nghe thấy những lời không ra gì của Th
ời nói của Thẩm Tư Du, với vẻ mặt ngạc nhiên
u khẽ gật đầu, không muố
ần Cảnh Lậ
anh đột nhiên nhận ra mình đã hiểu l
ước mặt, hỏi, "Sao em khô
nói, cô nói xong cũng không thèm nhìn mặt Trần Cảnh Lập, quay sang Thẩm Tư Du bên
đã không còn quan tâm nhiều nữa, mặc vào bộ đồ ướ
" Trần Cảnh Lập đ
ặt hung dữ nói, "Anh nhớ kỹ cho tôi, từ hôm nay trở đi, Khinh Châu nhà chúng tôi không còn liên qua
âu rời khỏi biệt thự, "Khinh Châu, em chờ đi, c
nữa..." Cố Khinh Châ
g ta không thể tìm người tốt hơn sao? E
ay không cô không biết, dù
ối như vậy, cô đã không nên đi uống rượ
phòng khách rất lâu, anh lên lầu xem, tủ quần áo trống rỗng, dườ
n nhà này cũng không có c
a năm qua Cố Khinh Châu sống ở
huyện vừa xảy ra, tin nhắn đã soạn xong lại xó
h nhìn ba chữ "Cố Niệm Cẩn" tr
iệm Cẩn vang lên trong điện thoại, như một làn gió nhẹ, th
p cũng không nhịn được mà nhẹ nhàn
nh cũng biết, ba năm nay tôi chưa về, Hải Thành thay đổi quá nhiều, tôi muốn tìm một siêu thị mua vài đồ
m Cẩn lại nói, "Nếu anh đang bận t
vàng nói, "Em cứ ở bệnh viện đợi,
ặt Cố Niệm Cẩn lộ ra m
dù phải khâu vài mũi, bản thân cũng chịu chút đau đớn, nhưng đổi lại là thỏa thu
ình hơn, nhưng không ngờ ngoài việc đưa mình đến
c mình sắp xuất viện, gọi điện cho Trần
đang trò chuyện với bệnh nhân cùng phòng, Trần Cảnh Lập lặng lẽ
ng bệnh, Trần Cảnh Lập không nói lời nào mà xách lên, bệnh nhân
ặt Trần Cảnh Lập, thấy anh không có ý định phản bác, mới cười
vẻ mặt thẹn thùng lại gi
chân của Trần Cảnh Lập, lên xe, cô nhìn vào mặt bên