kéo nhẹ góc áo anh, nhỏ giọng nói: "Anh Thận Ngôn, tối qua em thật sự quá tùy hứng, làm phiền anh và chị
i.
ũng một chút là có thể đạt được điều mà ngư
ện của tôi, nhưng khi nghe Lục Hân Nhiên lên tiếng,
lùng mang the
g? Đã qu
ời gượng gạo, gậ
àn toàn từ chối. Người đã khắc sâu vào trái
háo đậu xanh. Đơn giản nhưng lại không hề tầm thường. Tôi luôn nghĩ rằng, một người như P
đó. Lúc chúng em ở bên nhau, anh ấy thường làm cho em ăn." Lục Hâ
gôn, cười tươi nói: "Anh Thận Ngôn, anh đã hứa hôm nay sẽ
. Anh vốn ít nói, nhưng đối với Lục Hân Nhiên, dường như
, động tác ăn sáng vẫn rất lịch sự, như một
gày đưa tang ông nội, nếu Phó Thận Ngôn đi cùn
ăn qua loa vài miếng, thấy Phó Thận Ngôn ăn xong rồi
ng
ang theo sau, giọng nói
ộ thân hình rắn chắc không chút che đậy. Theo bản năng, t
g kéo khóa thắt lưng, sau đó là câu trả lời lạnh l
Anh là trưởng nam của Phó gia, nếu lúc này anh không có
hác, em cứ trao đổi với Trần Nghị." Lời nói của anh không hề mang t
Phó Thận Ngôn, có phải đối với anh, ngoài Lục Hân Nhiên ra, nhữn
nheo lại, dáng vẻ lạnh lùng khiến người ta run s
lạnh lùng buông ra vài chữ đ
gáo nước lạnh dội thẳng vào tôi
c chân rời đi,
hông
h
hông thể làm tan chảy
ngờ chị còn thích xen vào chuyện người kh
nh tay, nghiêng người dựa vào khung cửa. Vẻ ngây thơ đáng yêu