khác bất ngờ." Tôi thoáng nhìn cô ấy một cái, rồi c
ông đi, tôi khôn
ông có ở đây, cô ta cũng không còn giả vờ ngoan hiền nữa, l
n cô ta nói: "Cô Lục giờ đang lấy thân phận
Thẩm Thù, nếu không phải vì cô, thì giờ chủ nhân của căn biệt thự này là tôi chứ không phải cô. Ông cụ đã qua đời rồi, chẳng a
sự tức giận của cô ta, trực tiếp vòng qua cô ta chuẩn bị xuống lầu rời đi. Ngoài Ph
thì không cam lòng, liền mạnh mẽ kéo tôi lại, nói: "Thẩm Thù, cô không biế
ình thản nói: "Cô đã biết anh ấy không để tôi
ến đỏ mặt, nhất thời k
ề việc tôi ở bên cạnh anh ấy có ích gì…" Nói đến đây, tôi chậm rãi điều ch
mắt, không còn giữ được bình tĩnh, liền giơ tay đẩy tôi. Sau lưng tôi là
Tâm Nhiên lại không đứng vững,
sảnh, tôi nhất thời sững người, còn chưa kịp phản
chạy xuống cầu thang để xem Lục
sắc mặt tái nhợt, đau đớn ôm lấy bụn
, nhuộm đỏ một phần lớn thảm. Tôi
ủa Phó T
m Nhiên nắm chặt tay áo của Phó T
mồ hôi, khuôn mặt lạnh lùng ng
Anh trấn an Lục Tâm Nhiên, bế cô
ng mặt, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên sự giận dữ không thể che giấu,
ẩn ý ấy chứa đựng sự lạnh
hỗ, nhất thời không
ói trầm thấp, tôi giật mình, ngẩng đầu lên thì thấy đó là
rong lòng, tôi bình th
ng sợ anh ấy hiểu lầm l
ông quan trọng, quan trọng là Tâm Nhiên của anh ấy bị thương,
ình Tuấn Dục xuống lầu, mang theo
o để đến bệnh viện