hử. Ngước mắt nhìn thẳng vào anh đầy kiên định, tôi nói: "Tôi đồng ý ly hôn, nhưng tôi có điều kiện
động: "Cố mà làm tôi hài lòng." Anh buông tay, nheo mắt lại, ghé sát vào tai tôi: "Thẩm
ôm lấy eo anh, ngẩng đầu cố gắng tiến gần hơn. Nhưng sự chênh lệch chiều cao giữ
gì. Dùng cách này để níu giữ người m
iên tay bị anh giữ chặt. Tôi ngẩng đầu, thấy ánh mắt anh
không hiểu ý anh là gì. Chỉ thấy anh kéo chiế
lúc, rồi chợt nhậ
iếng phụ nữ vọng lại từ ngoài cửa sổ,
ơn tôi. Anh bước vài bước ra ban công, rồi với vẻ mặt u
áy mỏng manh, để mặc mưa xối xả lên người. Vốn dĩ đã là một người đẹp
hông trách mắng gì. Lục Tâm Nhiên lập tức ôm ch
đã ở bên Phó Thận Ngôn suốt hai năm, nhưng vẫn k
cô ấy lên lầu. Tôi đứng ở đầu cầu thang, cúi đầu
ng lạnh lùng và đầy vẻ tức giận. Đôi mắt
? Tôi cũng c
ớn hơn. Nó tận mắt chứng kiến người mình yêu thươ
sẽ không đưa cô ấy vào đây dù chỉ một bước." Đây là nơi duy nhất tôi và Phó Thận Ngôn từng gọi là nhà chu
tôi sang một bên, giọng nói lạnh lùng: "
Tâm Nhiên vào phòng khách, cuối cùng tôi
mệnh là một đê
ờ lại phát sốt cao. Phó Thận Ngôn cưng chiều cô ấy, vừa
ếc nhìn tôi: "Cô về nhà cũ của Phó gia đi! Tình trạ
ôi về nhà cũ của
nh là cái gai
nhắc nhở anh. Nhà cũ cách đây bao xa, giờ đã khuya thế này
Điều anh quan tâm là tôi có làm phiền giấ
g tôi bình tĩnh nói: "Tôi về phòng ngủ là
, nhưng tôi không thể tự
đang vội vã trên hành lang. Anh mặc bộ đồ ngủ màu đen, có lẽ