Từ lúc bước vào căn phòng này, cô chỉ ngồi bên mép giường, giữ nguyên tư thế ấy suốt một thời gian dài đến nỗi lưng cũng đã cứng đờ, chiếc váy cưới trên người vẫn chưa thay ra. Chỉ đến khi người đàn ông kia tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, cô mới bừng tỉnh nhận ra, đêm nay, cô sẽ cùng người đàn ông trước mặt trải qua đêm tân hôn của họ.
Nhưng cô hoàn toàn không biết phải đối mặt với người chồng mới này ra sao, huống chi cô lại là người thay chị gái đến gả thay.
Với thân phận con riêng trong một gia đình giàu có, cô thay chị gái gả cho người đàn ông nghèo khó này, chỉ để hoàn thành hôn ước mà hai bên gia đình đã định sẵn từ đời trước, nhận được một khoản tiền cưới lớn.
Có tiền rồi, bệnh của mẹ mới có hy vọng cứu chữa, em trai mới tiếp tục học hành, cả nhà mới mong có cuộc sống yên ổn.
Giang Xán hít sâu một hơi, rụt rè e sợ bước về phía phòng tắm. "Tôi... tôi cũng đi tắm."
Ánh mắt người đàn ông chợt tối lại.
Giang Xán vội vàng đứng dậy, lẻn vào phòng tắm, vừa định khóa cửa thì phát hiện cánh cửa gỗ cũ nát này thậm chí chẳng có lấy một cái chốt. Cô khựng lại, dù trước đây cuộc sống đã chẳng dễ dàng gì, nhưng cũng chưa từng túng quẫn đến mức này.
Khóe mắt cô đỏ hoe, đứng lưỡng lự trong phòng tắm thật lâu mà vẫn chưa dám cởi váy.
Dường như người đàn ông ngoài kia hiểu được tâm trạng của cô, bỗng lên tiếng trầm ấm: "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, em cứ từ từ."
Tim Giang Xán thắt lại, cô áp tai vào cửa nghe ngóng, tiếng bước chân của anh dần xa, cánh cửa chính kêu lên một tiếng cọt kẹt rồi không còn nghe thấy gì nữa.
Trên bức tường bong tróc, chữ hỷ đỏ rực cũng trở nên nhợt nhạt. Ngày trước đám cưới, một trận bão dữ đã quét qua thành phố này, dọc đường đâu đâu cũng thấy biển quảng cáo bị gió giật rơi và những gốc cây bị gãy ngang thân. Ngay trong cảnh tượng hỗn loạn đó, Giang Xán đã lên xe hoa.
Không có xe cưới lộng lẫy đến đón, cô phải đi bộ một đoạn dài mới lên được chiếc xe van cũ kỹ, chạy mãi mới vào đến làng, đường đất lầy lội làm bẩn cả giày và váy cưới của cô.
Người già bảo, ngày cưới mà trời mưa thì chẳng được may mắn.
Nhưng Giang Xán vốn chẳng còn đặt hạnh phúc của mình lên đầu.
Vừa lau tóc, cô vừa bước ra khỏi phòng tắm.
Chồng cô vẫn chưa trở lại, điếu thuốc này hút cũng lâu thật.
Cô nhìn quanh hai gian nhà nhỏ xây bằng gạch trộn đất, chỗ này chỗ kia còn dột nước. Dù hơi xập xệ, nhưng nếu dọn dẹp lại thì cũng thành mái ấm không tồi. Giang Xán khẽ mỉm cười, tranh thủ lúc người đàn ông chưa về, cô dọn dẹp căn phòng từ trong ra ngoài một lượt.
Đúng lúc cô đang quỳ trên giường kéo chăn xuống, người đàn ông từ ngoài bước vào.
Giang Xán ngoảnh lại, động tác hơi mạnh, chiếc khăn tắm duy nhất trên người cũng trượt xuống đúng lúc ấy. Cô hốt hoảng kêu lên, theo phản xạ vòng tay ôm lấy mình, nhưng...
Cảnh xuân rực rỡ ấy đã lọt trọn vào mắt người đàn ông.
Giang Xán cuống quýt kéo chăn che cơ thể, mặt cô đỏ ửng.
Yết hầu người đàn ông khẽ động, ánh mắt càng thêm sâu thẳm khó đoán. Anh chậm rãi bước đến gần cô, giọng trầm lạnh mang theo chút khàn khàn ám muội: "Muộn rồi, chúng ta ngủ thôi."
Lần này, anh nhấn mạnh vào hai chữ "chúng ta".
Trái tim Giang Xán như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cô nhắm chặt mắt, bỗng cảm thấy một vòng tay mạnh mẽ ôm lấy eo mình, cô thuận thế ngã vào lòng anh, bị anh đè xuống giường...