Trước khi ngất đi, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là bóng lưng anh, bỏ lại tôi một mình đối mặt với cái chết.
Tôi đã định buông xuôi tất cả, cho đến khi tôi vô tình nghe được một đoạn ghi âm trong điện thoại của Vân Yến Phương.
Hóa ra, vụ tai nạn của chồng tôi và việc anh ấy mất trí nhớ đều là một âm mưu do cô ta sắp đặt.
Chương 1
Vũ Dao POV:
Trong tháng thứ ba kể từ khi chồng tôi, Phan Hoàng Quân, bị mất trí nhớ sau vụ tai nạn, tôi đã thử tự tử lần thứ mười.
Lần thứ nhất, tôi uống thuốc ngủ. Nhưng số lượng không đủ, tôi chỉ hôn mê một ngày một đêm rồi tỉnh lại trong vòng tay lo lắng của mẹ.
Lần thứ hai, tôi cắt cổ tay. Vết sẹo nông, máu chưa kịp chảy nhiều thì người giúp việc đã phát hiện và gào khóc gọi xe cấp cứu.
Những lần sau đó, tôi thử nhảy sông, lao ra đường xe, treo cổ… nhưng lần nào cũng thất bại.
Dường như ông trời cũng không muốn tôi chết.
Hoặc có lẽ, ông ấy muốn tôi sống để chịu đựng thêm nhiều đau khổ hơn nữa.
Lần này, tôi chọn cách triệt để nhất. Tôi đứng trên sân thượng của tòa nhà cao nhất thành phố, gió đêm lạnh buốt thổi tung mái tóc dài của tôi. Từ đây, tôi có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố lung linh ánh đèn.
Chỉ cần một bước nữa thôi, tôi sẽ được giải thoát.
Tôi sẽ không còn phải nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng xa lạ của Phan Hoàng Quân, không còn phải nghe những lời châm chọc cay độc của Vân Yến Phương.
Tôi nhắm mắt lại, dang rộng vòng tay, cảm nhận cơn gió như muốn cuốn tôi đi.
Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị lao xuống, một lực mạnh kéo tôi lại.
"Vũ Dao, em điên rồi à!"
Giọng nói quen thuộc, nhưng không còn sự dịu dàng ấm áp như xưa, chỉ còn lại sự tức giận và mất kiên nhẫn.
Tôi không cần mở mắt cũng biết đó là anh, Phan Hoàng Quân.
Người chồng từng yêu thương tôi hết mực, giờ đây lại coi tôi như một kẻ phiền phức.
Tôi bị anh kéo lê vào trong, cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực. Anh ta ném tôi xuống sàn một cách thô bạo, không chút thương tiếc.
Tôi ngước nhìn anh, đôi mắt trống rỗng. Anh vẫn đẹp trai như vậy, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại lạnh lẽo như băng.
Bên cạnh anh là Vân Yến Phương, người bạn thanh mai trúc mã của anh, đang khoác tay anh một cách thân mật, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng nhưng trong mắt lại ánh lên sự đắc ý.
"Dao Dao, sao em lại làm chuyện dại dột vậy?" Cô ta dịu dàng nói, nhưng giọng điệu lại như đang xem một vở kịch hay. "Quân đã lo cho em lắm đấy."
Tôi không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn họ.
Phan Hoàng Quân cau mày, vẻ mặt chán ghét. "Vũ Dao, cô có thôi đi không? Mỗi ngày đều diễn trò tự tử, cô không thấy mệt sao? Tôi mệt lắm rồi."
Tôi vẫn im lặng, trái tim như bị hàng ngàn mũi kim châm vào. Anh nói anh mệt mỏi, vậy còn tôi thì sao? Tôi đã tuyệt vọng đến mức nào, anh có biết không?
Vân Yến Phương nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, ra vẻ an ủi. "Đừng giận, Quân. Chị Dao chỉ là nhất thời không chấp nhận được sự thật thôi. Dù sao hai người cũng từng là vợ chồng, chị ấy khó chấp nhận cũng là điều dễ hiểu."
Từng là vợ chồng? Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Chúng tôi vẫn là vợ chồng hợp pháp. Nhưng trong mắt anh, tôi đã trở thành "vợ cũ" .
"Yến Phương, em quá tốt bụng rồi." Phan Hoàng Quân nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng mà tôi chưa bao giờ có được kể từ khi anh tỉnh lại. "Cô ta điên rồi, bám riết không buông. Nếu không phải vì em, anh đã tống cô ta ra khỏi nhà từ lâu rồi."
Tôi cười khẩy, nụ cười thê lương.
Hóa ra, tôi có thể ở lại ngôi nhà này là nhờ sự "tốt bụng" của Vân Yến Phương.
Thật trớ trêu.
Phan Hoàng Quân dường như không muốn nhìn thấy tôi thêm một giây nào nữa, anh ta quay sang Vân Yến Phương. "Chúng ta đi thôi, để cô ta tự bình tĩnh lại."
Hai người họ quay lưng rời đi, để lại tôi một mình trong căn phòng lạnh lẽo.
Tiếng cười nói vui vẻ của họ vọng lại từ ngoài cửa, mỗi một âm thanh đều như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tim tôi.
Tôi co ro trên sàn nhà, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà tuôn rơi.
Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này?
Tôi nhớ lại ba tháng trước, khi Phan Hoàng Quân còn chưa gặp tai nạn. Anh là một người chồng hoàn hảo, yêu thương và chiều chuộng tôi hết mực.
Mỗi sáng, anh đều chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Mỗi tối, anh đều ôm tôi vào lòng, kể cho tôi nghe những câu chuyện cười.
Anh nói, anh yêu nụ cười của tôi, nên anh sẽ làm mọi cách để tôi luôn vui vẻ.
Anh nói, kiếp này có được tôi là may mắn lớn nhất của anh.
Những lời thề non hẹn biển đó vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng người nói ra lại đã quên hết tất cả.
Sau vụ tai nạn, anh tỉnh lại, nhưng trong mắt anh chỉ còn lại sự xa lạ và lạnh lùng. Anh không nhớ tôi là ai.
Anh chỉ nhớ Vân Yến Phương, người bạn thời thơ ấu của anh.
Vân Yến Phương đã nói với anh rằng, cô ta mới là vị hôn thê của anh, còn tôi chỉ là một người vợ cũ điên cuồng, vì không cam tâm nên mới bám riết không buông.
Anh đã tin.
Anh tin cô ta một cách vô điều kiện.
Và thế là, địa ngục của tôi bắt đầu.
Tôi đã cố gắng giải thích, đã đưa ra giấy đăng ký kết hôn, những bức ảnh cưới của chúng tôi. Nhưng anh chỉ lạnh lùng ném tất cả vào mặt tôi, nói rằng tôi là kẻ lừa đảo.
Anh nói, người anh yêu là Vân Yến Phương, từ trước đến nay vẫn vậy.
Trái tim tôi tan nát.
Tình yêu biến mất, chỉ còn lại sự tàn nhẫn.
Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần tôi kiên trì, chỉ cần tôi ở bên cạnh anh, một ngày nào đó anh sẽ nhớ lại.
Nhưng ba tháng trôi qua, tôi chỉ nhận lại được sự hành hạ và sỉ nhục ngày càng tồi tệ hơn.
Anh và Vân Yến Phương công khai thể hiện tình cảm trước mặt tôi, coi tôi như không khí. Họ cùng nhau ăn tối, cùng nhau xem phim, cùng nhau đi dạo… trong chính ngôi nhà của chúng tôi.
Còn tôi, giống như một người ngoài cuộc đáng thương, chỉ có thể đứng nhìn hạnh phúc của họ từ xa.
Tôi không còn muốn kiên trì nữa. Tôi mệt mỏi rồi.
Chết đi có lẽ là sự giải thoát tốt nhất.
Nhưng tại sao, đến cả chết cũng khó như vậy?
Tôi lảo đảo đứng dậy, đi về phía phòng ngủ. Căn phòng từng tràn ngập tiếng cười của chúng tôi, giờ đây lại lạnh lẽo đến đáng sợ.
Trên chiếc bàn cạnh giường, có một chiếc điện thoại bị rơi. Đó là điện thoại của Vân Yến Phương. Chắc hẳn lúc nãy cô ta vội vã rời đi nên đã làm rơi.
Tôi vô tình chạm vào màn hình, và một đoạn ghi âm tự động phát lên.
Giọng nói khoe khoang của Vân Yến Phương vang lên, chói tai đến cực điểm.
"Cậu không biết đâu, cái con ngốc Vũ Dao đó vẫn còn mơ mộng Phan Hoàng Quân sẽ nhớ lại nó đấy. Đúng là ngu không lối thoát."
Tiếp theo là tiếng cười khúc khích của người bạn thân của cô ta. "Cậu đúng là cao tay. Lừa được cả Phan Hoàng Quân, khiến anh ta tin sái cổ cậu mới là vị hôn thê."
"Tất nhiên rồi." Vân Yến Phương đắc ý nói. "Phan Hoàng Quân bị mất trí nhớ, chẳng phải là cơ hội trời cho sao? Anh ta đẹp trai, giàu có như vậy, không thuộc về mình thì thật là phí. Còn Vũ Dao, một con nhỏ nhà quê, dựa vào đâu mà có được anh ấy? Mình chỉ là lấy lại những gì vốn thuộc về mình thôi."
"Thế cậu không sợ một ngày nào đó anh ta nhớ lại à?"
"Sợ gì chứ?" Giọng Vân Yến Phương trở nên độc ác. "Mình đã cho bác sĩ tiêm cho anh ta một loại thuốc. Anh ta sẽ không bao giờ nhớ lại được quá khứ nữa. Anh ta sẽ chỉ mãi mãi là Phan Hoàng Quân của mình thôi. Còn con điên Vũ Dao kia, mình sẽ từ từ hành hạ nó, cho đến khi nó tự cút khỏi cuộc đời của chúng mình."
Đoạn ghi âm kết thúc.
Tôi đứng chết trân tại chỗ, toàn thân lạnh toát. Máu trong người như đông lại.
Hóa ra là vậy.
Hóa ra tất cả đều là một âm mưu.
Vân Yến Phương không chỉ lừa dối Phan Hoàng Quân, mà còn dùng thuốc để anh không bao giờ có thể nhớ lại. Cô ta đã hủy hoại cuộc đời của anh, hủy hoại tình yêu của chúng tôi, chỉ vì lòng tham và sự đố kỵ.
Còn tôi, trong mắt cô ta, chỉ là một con ngốc đáng thương, bị cô ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Tình yêu trong tôi chết đi.
Sự tuyệt vọng biến thành thù hận ngút trời.
Tôi không muốn chết nữa.
Tôi muốn họ phải trả giá.
Tôi muốn Vân Yến Phương phải trả giá cho sự độc ác của mình.
Tôi muốn Phan Hoàng Quân phải nếm trải cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội.
Ngay lúc đó, điện thoại của tôi reo lên. Là Bạch Quang Tuấn, người bạn đại học đã yêu thầm tôi từ lâu.
Anh ấy là một doanh nhân thành đạt, tài giỏi và ấm áp. Sau khi biết chuyện của tôi, anh ấy đã nhiều lần ngỏ ý muốn giúp đỡ, nhưng tôi đều từ chối.
Nhưng bây giờ, tôi không còn lý do gì để từ chối nữa.
Tôi run rẩy bắt máy.
"Dao Dao, em ổn không?" Giọng Bạch Quang Tuấn lo lắng vang lên.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng mình bình tĩnh lại. "Em không sao."
"Anh nghe nói em lại…" Anh ấy ngập ngừng.
"Em sẽ không làm chuyện dại dột nữa đâu." Tôi ngắt lời anh. "Quang Tuấn, lời đề nghị lần trước của anh, còn hiệu lực không?"
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, dường như không tin vào tai mình. "Em… em nói thật sao?"
"Thật." Giọng tôi kiên quyết.
Bạch Quang Tuấn đã từng nói, nếu tôi đồng ý, anh ấy sẽ giúp tôi rời khỏi đây, bắt đầu một cuộc sống mới ở nước ngoài. Gia đình anh ấy đã định cư ở đó, và anh ấy có đủ khả năng để bảo vệ tôi.
"Em đồng ý." Tôi nói, từng chữ rõ ràng. "Nhưng em có một điều kiện. Hãy cho em một tháng. Em cần thời gian để sắp xếp một vài chuyện."
"Được! Đương nhiên là được!" Giọng Bạch Quang Tuấn mừng rỡ. "Dao Dao, em cứ yên tâm, mọi thứ cứ để anh lo."
Cúp điện thoại, tôi nhìn vào màn hình điện thoại của Vân Yến Phương, nơi đoạn ghi âm vẫn còn đó.
Tôi mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo chưa từng có.
Vân Yến Phương, Phan Hoàng Quân.
Trò chơi này, đến lúc kết thúc rồi.
Và người kết thúc, sẽ là tôi.