Tôi không hiểu. Bốn năm qua, tôi đã từ bỏ tất cả vì anh, biến mình thành một cái bóng chỉ để đổi lấy một ánh nhìn của anh. Tại sao anh lại hận tôi đến vậy?
Sau khi giả chết và may mắn được ghép tim thành công ở nước ngoài, ba năm sau, tôi trở về với một thân phận mới. Lần này, tôi là Lộ Diệp, một nhà thiết kế nổi tiếng, và tôi sẽ sống vì chính mình.
Chương 1
Mây Trà My POV:
"Tôi, Mây Trà My, hiện đang trong trạng thái hoàn toàn tỉnh táo và minh mẫn, xin lập di chúc này."
Giọng tôi vang lên đều đều trong văn phòng luật sư yên tĩnh, không một chút gợn sóng, như thể tôi đang đọc một bản báo cáo thời tiết chứ không phải định đoạt khối tài sản cuối cùng của đời mình.
Căn phòng làm việc của luật sư Cát Quang Dũng được bài trí trang nhã với tông màu gỗ trầm, những chồng hồ sơ cao ngất xếp ngay ngắn trên kệ, tỏa ra mùi giấy cũ và sự nghiêm cẩn của luật pháp.
"Toàn bộ tài sản đứng tên tôi, bao gồm nhà may áo dài Sen Việt và tất cả cổ phần, bất động sản cùng tiền tiết kiệm, sau khi tôi qua đời..." Tôi ngừng lại một chút, hít một hơi thật sâu, cảm nhận lồng ngực hơi nhói lên. "...sẽ để lại cho một người duy nhất."
Luật sư Dũng là bạn thân của cha tôi, một người đàn ông trung niên với mái tóc đã điểm bạc và cặp kính đồi mồi. Ông nhìn tôi qua gọng kính, ánh mắt đầy lo lắng.
"Người thừa kế duy nhất là chồng tôi, Bá Hoàng Lâm."
"Trà My, cháu có chắc không?" Giọng luật sư Dũng khàn đi. "Cháu có biết mình đang làm gì không?"
Tôi chỉ im lặng gật đầu, đặt bút ký tên vào bản di chúc đã được soạn sẵn. Nét chữ của tôi vẫn thanh tú như ngày nào, nhưng có lẽ chỉ mình tôi biết, bàn tay đang cầm bút của tôi đang run lên nhè nhẹ.
Cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông mặc áo blouse trắng vội vã bước vào. Đó là Thân Lam Điền, bác sĩ chuyên khoa tim mạch và cũng là người bạn thân duy nhất của tôi.
"Mây Trà My, cậu điên rồi à?" Lam Điền giật lấy tờ di chúc trên tay tôi, giọng anh đầy giận dữ. "Tính mạng của cậu chỉ còn tính bằng tháng, cậu không lo chữa bệnh mà còn ở đây lập di chúc cho kẻ không xứng đáng đó?"
"Lam Điền, trả lại cho mình." Tôi bình tĩnh nói, nhưng giọng nói đã có chút mệt mỏi.
"Mình không trả! Cậu phải đi với mình đến bệnh viện ngay lập tức! Mình đã liên hệ được với chuyên gia giỏi nhất ở nước ngoài rồi, chỉ cần cậu đồng ý, chúng ta sẽ bay ngay!"
Tôi lắc đầu, nhìn anh với ánh mắt van nài. "Lam Điền, vô ích thôi. Cậu biết mà."
"Cái gì mà vô ích? Chỉ cần ghép tim, cậu vẫn còn cơ hội sống!"
"Cơ hội đó quá mong manh. Hơn nữa, nhà Sen Việt không thể không có người quản lý." Tôi nhẹ nhàng nói, cố gắng che giấu nỗi chua xót trong lòng.
Đó là lời nói dối. Nhà Sen Việt là tâm huyết cả đời của cha mẹ tôi, nhưng trong bốn năm qua, tôi đã học được cách đặt một người đàn ông lên trên cả tâm huyết đó.
Bốn năm ròng rã, tôi đã từ bỏ đôi bàn tay được sinh ra để cầm kim thêu, học cách cầm dao làm bếp, chỉ để chuẩn bị cho anh những bữa cơm nóng hổi mà anh hiếm khi nào về ăn.
Bốn năm ròng rã, tôi đã từ bỏ những bản thiết kế áo dài đầy tâm huyết, học cách ghi nhớ sở thích của anh, từ loại cà phê anh uống, nhiệt độ nước tắm anh thích, cho đến cả mùi hương nước hoa mà người con gái anh yêu sử dụng.
Bốn năm ròng rã, tôi đã biến mình thành một cái bóng, một người vợ trên danh nghĩa, lặng lẽ chờ đợi sự đoái hoài của anh.
Nhưng tất cả những gì tôi nhận lại chỉ là sự ghẻ lạnh.
Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác mất mát không thể gọi tên. Chua chát, nhưng cũng có chút nhẹ nhõm.
"Cảm ơn chú Dũng, cảm ơn cậu, Lam Điền. Cháu/mình về trước."
Tôi khẽ cúi đầu chào rồi xoay người bước ra khỏi văn phòng.
Dáng người tôi gầy gò, lọt thỏm trong chiếc váy suông màu trắng, trông mong manh như một chiếc lá sắp lìa cành.
Luật sư Dũng và Lam Điền nhìn theo bóng lưng tôi, không ai nói thêm lời nào, chỉ có tiếng thở dài nặng nề.
Ai có thể ngờ, Mây Trà My, người thừa kế duy nhất của nhà may áo dài danh tiếng Sen Việt, tiểu thư lá ngọc cành vàng một thời, giờ đây lại có bộ dạng thê lương đến vậy.
Xe bon bon lăn bánh trên con đường quen thuộc. Ngoài cửa sổ, thành phố đã lên đèn, những ánh đèn neon rực rỡ lướt qua như những vì sao vụt tắt. Lòng tôi cũng trống rỗng như bầu trời đêm không một gợn mây.
Tôi lấy điện thoại ra, bấm vào dãy số đã thuộc lòng từ lâu.
"Alo?"
Giọng nói trầm thấp, lạnh lùng quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia. Nó vẫn luôn như vậy, không một chút ấm áp, không một chút tình cảm.
"Hoàng Lâm, em đây." Tôi cố gắng để giọng mình nghe thật tự nhiên, nhưng hai chữ "em đây" thốt ra lại mang theo một sự nhu nhược mà chính tôi cũng không nhận ra.
"Có chuyện gì?" Anh hỏi, giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn.
"Anh... tối nay có về ăn cơm không? Em nấu món anh thích..."
"Mây Trà My, cô phiền phức quá đấy. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi cho tôi khi không có việc gì quan trọng." Giọng anh đầy vẻ chế giễu.
Tim tôi se lại, một cảm giác chua xót quen thuộc lại len lỏi vào từng tế bào.
"Nhưng..."
"Lâm, ai gọi vậy?"
Một giọng nữ ngọt ngào, nũng nịu vang lên từ phía sau lưng anh, cắt ngang lời tôi. Giọng nói đó, dù chỉ nghe qua điện thoại, tôi cũng biết là ai.
Mây Bích Vân, người chị họ mà anh yêu say đắm.
"Không có gì, chỉ là một cuộc gọi rác thôi." Hoàng Lâm đáp, giọng anh dịu dàng hơn hẳn.
"Vậy anh cúp máy đi, chúng ta đi xem phim."
Tôi giả vờ như không nghe thấy gì, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh. "Hoàng Lâm, hôm nay là..."
"Tút... tút... tút..."
Anh đã cúp máy.
Chiếc điện thoại tuột khỏi tay tôi, rơi xuống tấm thảm lông mềm mại dưới sàn xe. Trong không gian tĩnh lặng, tiếng khóc nén lại của tôi trở nên thật rõ ràng.
Tôi biết mình thật hèn nhát.
Rõ ràng biết anh không yêu mình, rõ ràng biết trong lòng anh chỉ có người chị họ Bích Vân, nhưng tôi vẫn cố chấp, vẫn níu kéo cuộc hôn nhân này.
Tôi sợ. Tôi sợ nếu ly hôn, tôi sẽ mất đi tư cách cuối cùng để có thể quang minh chính đại gọi tên anh.
Xe dừng lại trước cổng biệt thự. Đây là ngôi nhà mà chúng tôi đã sống chung bốn năm qua, nhưng nó chưa bao giờ cho tôi cảm giác của một mái ấm.
Tôi bước vào nhà, bật đèn. Mọi thứ vẫn như cũ, sạch sẽ, gọn gàng nhưng lạnh lẽo. Tôi thay quần áo, bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị bữa tối.
Đôi bàn tay từng được cha mẹ nâng niu, dạy dỗ từng đường kim mũi chỉ để kế thừa nhà may Sen Việt, giờ đây lại thành thạo việc bếp núc hơn bất cứ thứ gì. Một sự thay đổi đầy mỉa mai.
Căn biệt thự rộng lớn chỉ có mình tôi, tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường như đang đếm ngược từng giây phút cô độc. Tôi mở một bản nhạc giao hưởng nhẹ nhàng, hy vọng âm nhạc có thể xua đi cảm giác trống trải.
Thời gian trôi đi, bữa tối đã nguội lạnh trên bàn, cũng như trái tim tôi.
Anh không về.
Tôi dọn dẹp bát đĩa, chuẩn bị đi ngủ. Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên.
Trái tim tôi lại nhen nhóm một tia hy vọng nhỏ nhoi.
Anh đã về.
Bá Hoàng Lâm bước vào, mang theo hơi lạnh của đêm khuya. Anh cao lớn, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm không một chút cảm xúc.
"Anh về rồi à?" Tôi bước tới, giọng nói có chút vui mừng. "Anh ăn gì chưa? Em hâm nóng lại đồ ăn cho anh nhé?"
Tôi định cởi áo khoác giúp anh, nhưng anh lại đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh tôi vào lòng.
Hơi rượu nồng nặc phả vào mặt tôi. Anh cúi xuống, đôi môi lạnh lẽo của anh tìm đến môi tôi.
"Hoàng Lâm..." Tôi hoảng hốt, cố gắng đẩy anh ra. Anh say rồi.
"Hoàng Lâm cái gì?" Nụ hôn của anh trở nên thô bạo, đầy tính chiếm đoạt.
"Đừng gọi tên tôi như vậy! Mây Trà My, cô không có tư cách!"
Câu nói của anh như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi sững người, mọi sức lực như bị rút cạn.
Anh đẩy tôi ngã xuống sofa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, rồi không nói một lời, xoay người đi lên lầu.
Lồng ngực tôi đau nhói. Cơn đau quen thuộc lại ập đến, khiến tôi khó thở.
Đây không phải là lần đầu tiên. Mỗi lần anh say, anh đều đối xử với tôi như vậy. Anh gọi tôi bằng những lời lẽ cay độc, hành hạ tôi bằng những hành động thô bạo, như thể tôi là kẻ thù không đội trời chung của anh.
Tôi không hiểu. Tại sao anh lại hận tôi đến vậy?
Dù đau đớn, tôi vẫn gắng gượng đứng dậy, đi vào bếp. Tôi pha một ly trà gừng giải rượu, đặt sẵn một bộ quần áo ngủ sạch sẽ và khăn tắm trên giường cho anh.
Tôi ngồi ở phòng khách đợi.
Một tiếng.
Hai tiếng.
Cuối cùng, cửa phòng ngủ cũng mở ra. Bá Hoàng Lâm đã tắm xong, mái tóc ướt sũng, người khoác hờ chiếc áo choàng tắm. Anh nhìn tôi, ánh mắt đã tỉnh táo hơn nhưng vẫn lạnh như băng.
"Chúng ta ly hôn đi."
Năm chữ ngắn gọn, nhưng lại có sức công phá như một quả bom nguyên tử, phá hủy toàn bộ thế giới của tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn anh bằng ánh mắt không thể tin được. "Anh... anh nói gì?"
"Tôi nói, chúng ta ly hôn đi." Anh lặp lại, giọng nói không một chút do dự.
"Tại sao?" Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.
Anh nhìn tôi, khóe môi nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
"Bích Vân về rồi."