/0/95895/coverbig.jpg?v=994ddfadf57dc9bbd6cd041bc8136515)
định để lại toàn bộ tài sản cho người
họ "đã chết" của tôi, Mây Bích Vân, cũng
ập tức đ
u cho tôi tội tiết lộ bí mật kinh
ta lại chuẩn bị đám cưới với cô ta. Tôi hấp hối t
rồi thì bá
anh, biến mình thành một cái bóng chỉ để đổi lấy m
, ba năm sau, tôi trở về với một thân phận mới. Lần này, tôi là L
ươ
rà My
g trạng thái hoàn toàn tỉnh táo
ng một chút gợn sóng, như thể tôi đang đọc một bản báo cáo thời
g nhã với tông màu gỗ trầm, những chồng hồ sơ cao ngất xếp ngay
động sản cùng tiền tiết kiệm, sau khi tôi qua đời..." Tôi ngừng lại một chút, hít mộ
ng trung niên với mái tóc đã điểm bạc và cặp kính đồi
y nhất là chồng t
ọng luật sư Dũng khàn đi. "Cháu
ạn sẵn. Nét chữ của tôi vẫn thanh tú như ngày nào, nhưng có lẽ chỉ
rắng vội vã bước vào. Đó là Thân Lam Điền, bác sĩ chuyên
, giọng anh đầy giận dữ. "Tính mạng của cậu chỉ còn tính bằng tháng, cậ
" Tôi bình tĩnh nói, nhưng g
lập tức! Mình đã liên hệ được với chuyên gia giỏi nhất ở
ánh mắt van nài. "Lam Điền
hỉ cần ghép tim, cậu
không thể không có người quản lý." Tôi nhẹ nhà
ủa cha mẹ tôi, nhưng trong bốn năm qua, tôi đã học đư
cầm kim thêu, học cách cầm dao làm bếp, chỉ để chuẩn bị
cách ghi nhớ sở thích của anh, từ loại cà phê anh uống, nhiệt độ nước tắm
một cái bóng, một người vợ trên danh ngh
gì tôi nhận lại c
ác mất mát không thể gọi tên. Chua
m ơn cậu, Lam Điền.
o rồi xoay người bư
chiếc váy suông màu trắng, trông mon
bóng lưng tôi, không ai nói thêm lờ
à may áo dài danh tiếng Sen Việt, tiểu thư lá ngọc cành
hố đã lên đèn, những ánh đèn neon rực rỡ lướt qua như những vì sao v
ra, bấm vào dãy số
lo
lên từ đầu dây bên kia. Nó vẫn luôn như vậy,
hật tự nhiên, nhưng hai chữ "em đây" thốt ra lại mang
hỏi, giọng điệu có c
ề ăn cơm không? Em n
bao nhiêu lần rồi, đừng gọi cho tôi khi không c
iác chua xót quen thuộc l
ưng
ai gọi
a sau lưng anh, cắt ngang lời tôi. Giọng nói đó,
gười chị họ mà
gọi rác thôi." Hoàng Lâm đáp
áy đi, chúng t
, cố gắng giữ cho giọng mình bình
tút...
ã cúp
ảm lông mềm mại dưới sàn xe. Trong không gian tĩnh l
mình thật
ong lòng anh chỉ có người chị họ Bích Vân, nhưng
mất đi tư cách cuối cùng để có thể
à mà chúng tôi đã sống chung bốn năm qua, nhưng
sạch sẽ, gọn gàng nhưng lạnh lẽo. Tôi thay quần
mũi chỉ để kế thừa nhà may Sen Việt, giờ đây lại thành thạo
tường như đang đếm ngược từng giây phút cô độc. Tôi mở một bản nhạc g
ối đã nguội lạnh trên bà
khôn
ẩn bị đi ngủ. Đúng lúc n
nhen nhóm một tia
đã
đêm khuya. Anh cao lớn, khuôn mặt góc cạnh lạn
nói có chút vui mừng. "Anh ăn gì chư
nhưng anh lại đột ngột nắm lấy c
tôi. Anh cúi xuống, đôi môi lạ
oảng hốt, cố gắng đẩ
ôn của anh trở nên thô b
ư vậy! Mây Trà My, c
đâm thẳng vào tim tôi. Tôi sững n
ắt lạnh lẽo nhìn tôi, rồi không n
Cơn đau quen thuộc lại ậ
như vậy. Anh gọi tôi bằng những lời lẽ cay độc, hành hạ tôi bằng những
Tại sao anh lại
. Tôi pha một ly trà gừng giải rượu, đặt sẵn một bộ
ở phòng k
ti
ti
ng, mái tóc ướt sũng, người khoác hờ chiếc áo choàng tắm. A
ta ly h
công phá như một quả bom nguyên t
ằng ánh mắt không thể tin
đi." Anh lặp lại, giọng
tôi như bị ai
môi nhếch lên một
Vân về

GOOGLE PLAY