"Vì Thẩm Chi Mai, gián tiếp gây ra cái chết của con chúng ta. Trừ 100 điểm."
Sau đó, tôi bình thản ký vào đơn ly hôn.
Chương 1
Đậu Ngọc Uyên POV:
Cuốn sổ tay đó là do chính tôi đưa cho anh.
Tôi đã đặt nó ngay ngắn trên bàn cà phê, bên cạnh chiếc gạt tàn pha lê mà anh chưa bao giờ dùng. Bìa sổ màu xanh lam đậm, giống hệt màu chiếc cà vạt anh đeo trong ngày cưới của chúng tôi.
Khu Trúc Lâm trở về nhà khi đồng hồ vừa điểm bảy giờ tối, đúng giờ như mọi khi. Anh cởi áo blouse trắng, vắt lên tay vịn ghế sofa, mùi thuốc khử trùng quen thuộc lan tỏa trong không khí.
Đó là mùi hương của ba năm hôn nhân của chúng tôi. Lạnh lẽo, sạch sẽ, không một chút hơi ấm.
Anh liếc nhìn cuốn sổ, đôi mày kiếm khẽ nhíu lại.
"Cái gì đây?"
"Anh mở ra xem đi," tôi bình thản đáp, tay vẫn đang khuấy đều ly nước cam.
Anh cầm cuốn sổ lên, ngón tay thon dài, sạch sẽ lật từng trang. Đó là đôi tay của một bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa hàng đầu, đôi tay có thể cứu sống vô số sinh mạng, nhưng lại chưa bao giờ có thể sưởi ấm được tôi.
Trang đầu tiên, tôi đã viết bằng bút mực đỏ.
"Nhật ký trừ điểm của Khu Trúc Lâm."
"Điểm ban đầu: 100 điểm."
"Khi điểm trừ hết, chúng ta ly hôn."
Anh khựng lại một chút, rồi bật cười, một tiếng cười khẽ và lạnh lùng. "Ngọc Uyên, em lại bày trò gì nữa đây?"
Anh tiếp tục lật.
"Ngày 15 tháng 3, kỷ niệm ngày cưới. Anh quên. Trừ 2 điểm."
"Ngày 2 tháng 4, sinh nhật tôi. Anh đang ở Singapore công tác, nhưng tôi thấy ảnh anh và Thẩm Chi Mai check-in ở Marina Bay Sands. Trừ 5 điểm."
"Ngày 10 tháng 5, tôi bị sốt cao. Gọi cho anh, anh nói đang có ca mổ gấp. Nhưng y tá trưởng nói với tôi, anh đã xin nghỉ phép để đưa Thẩm Chi Mai đi xem triển lãm nghệ thuật. Trừ 10 điểm."
Danh sách kéo dài, ghi lại từng chút một sự thất vọng và đau khổ của tôi trong ba năm qua. Mỗi một lần anh vì Thẩm Chi Mai mà làm tôi tổn thương, tôi lại gạch đi một con số.
Anh lật đến trang cuối cùng, nơi con số đã bị trừ đi quá nửa. Vẻ mặt anh vẫn không một chút thay đổi, như thể đang đọc một bệnh án không liên quan gì đến mình.
"Em thật rảnh rỗi," anh nói, giọng điệu mang theo sự chế giễu không thèm che giấu. Anh đóng cuốn sổ lại, ném nó trở lại bàn.
"Chỉ là một cuốn sổ thôi mà."
Sự thờ ơ của anh giống như một nhát dao vô hình, đâm thẳng vào trái tim vốn đã đầy sẹo của tôi. Tôi đã hy vọng, dù chỉ một chút, rằng anh sẽ có một phản ứng khác. Tức giận, bối rối, hay thậm chí là một lời giải thích. Nhưng không, chỉ có sự coi thường.
Anh đi đến tủ rượu, lấy ra một chiếc hộp gỗ sồi nhỏ được chạm khắc tinh xảo. Anh mở nó ra, bên trong là một chiếc kẹp cà vạt hình cây trúc bằng bạc, đã hơi ngả màu theo năm tháng. Anh cầm nó lên, lau nhẹ bằng một miếng vải nhung, ánh mắt trở nên dịu dàng hiếm thấy.
Tôi biết chiếc kẹp cà vạt đó. Đó là món quà Thẩm Chi Mai tặng anh trước khi cô ta đi Singapore kết hôn.
Trong ba năm, anh chưa bao giờ đeo bất kỳ chiếc kẹp cà vạt nào mà tôi mua. Nhưng món quà cũ kỹ này, anh lại trân trọng như báu vật.
99 điểm. Tôi thầm nghĩ trong lòng. Chỉ cần thêm một điểm nữa thôi, mọi thứ sẽ kết thúc.
Đúng lúc đó, điện thoại của anh đổ chuông.
Tiếng chuông gấp gáp phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trong phòng khách.
Anh bắt máy, và chỉ trong một giây, vẻ mặt lạnh lùng của anh tan vỡ. "Chi Mai? Em nói gì? Nổ khí gas? Em đang ở đâu?"
Sự hoảng loạn và lo lắng hiện rõ trong giọng nói của anh, một cảm xúc mà tôi chưa bao giờ được thấy. Anh vơ vội chiếc áo khoác, chìa khóa xe, không thèm liếc nhìn tôi một cái.
"Anh phải đi ngay. Chi Mai gặp chuyện rồi."
Cánh cửa đóng sầm lại. Căn nhà lại chìm vào im lặng.
Nhưng lần này, tôi không ngồi yên. Tôi lấy chìa khóa xe của mình và đi theo anh.
Tôi không biết tại sao mình lại làm vậy. Có lẽ tôi muốn tận mắt chứng kiến, muốn tự tay dập tắt nốt tia hy vọng cuối cùng còn sót lại trong lòng.
Trên đường cao tốc, chiếc Porsche của Khu Trúc Lâm lao đi như một con thú bị thương. Anh vượt hết xe này đến xe khác, bất chấp đèn đỏ, bất chấp nguy hiểm. Tôi phải cố gắng lắm mới theo kịp. Tôi có thể tưởng tượng được sự lo lắng đang thiêu đốt anh như thế nào.
Chúng tôi đến một khu phố sầm uất. Đám đông tụ tập trước một thẩm mỹ viện đã cháy đen, khói vẫn còn bốc lên nghi ngút. Xe cứu hỏa, xe cứu thương hú còi inh ỏi. Cảnh sát đang cố gắng giữ trật tự.
Tôi thấy Khu Trúc Lâm lao ra khỏi xe, xông thẳng về phía tòa nhà đang cháy.
"Chi Mai! Chi Mai có ở trong đó không?" anh hét lên, cố gắng vượt qua hàng rào cảnh sát.
Một người lính cứu hỏa giữ anh lại. "Anh không thể vào trong đó! Rất nguy hiểm!"
"Buông tôi ra! Vợ tôi... à không, bạn tôi còn ở trong đó!" Khu Trúc Lâm gào lên, đôi mắt đỏ ngầu.
"Bác sĩ Khu, anh bình tĩnh lại!" Một người đàn ông mặc thường phục, trông giống như một người bạn của anh, chạy đến giữ chặt lấy anh. "Lính cứu hỏa đang làm việc của họ. Anh là bác sĩ, anh biết rõ hơn ai hết việc xông vào đó nguy hiểm thế nào!"
"Tôi không quan tâm!" Khu Trúc Lâm vùng vẫy. "Nếu Chi Mai có mệnh hệ gì, tôi cũng không muốn sống nữa! Đôi tay này, tôi luyện tập nó không phải để trở thành một bác sĩ giỏi, mà là để một ngày nào đó có thể tự tay chăm sóc cho cô ấy! Nếu không cứu được cô ấy, đôi tay này còn có ý nghĩa gì chứ?"
Người bạn của anh sững sờ. "Trúc Lâm, cậu điên rồi sao? Cậu quên ước mơ của ba cậu, của thầy cậu rồi à?"
"So với Chi Mai, những thứ đó không là gì cả!"
Người bạn của anh thở dài, bất lực nhìn anh. "Cậu vẫn cố chấp như vậy. Năm đó Chi Mai đi lấy chồng, cậu cũng như người mất hồn. Mấy năm nay, cứ ngỡ cậu đã quên được cô ấy, không ngờ..."
Tôi đứng trong đám đông, cách họ không xa. Từng lời, từng chữ của Khu Trúc Lâm như những mũi kim châm thẳng vào màng nhĩ của tôi.
"Đôi tay này... luyện tập nó không phải để trở thành một bác sĩ giỏi... mà là để chăm sóc cho cô ấy..."
Thì ra là vậy.
Thì ra tất cả sự ngưỡng mộ của tôi, tất cả niềm tự hào của tôi về người chồng bác sĩ tài giỏi, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm nực cười.
Tôi đã từng nghĩ, anh yêu nghề đến vậy, anh cống hiến đến vậy, là vì lý tưởng cao đẹp. Nhưng không, tất cả chỉ vì một người phụ nữ.
Lần đầu tiên, tôi hiểu được cảm giác khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ đến điên cuồng là như thế nào.
Thật đáng ngưỡng mộ.
Và cũng thật đau đớn.
Cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt lấy tim tôi, khiến tôi không thở nổi.
Người bạn của anh dường như lúc này mới phát hiện ra sự hiện diện của tôi. Anh ta có chút bối rối, vội vàng nói: "À... chị dâu... sao chị lại ở đây?"
Anh ta cố gắng che đậy. "Trúc Lâm nó chỉ lo cho bạn bè quá thôi, chị đừng nghĩ nhiều."
Tôi cố gắng nở một nụ cười, nhưng chắc hẳn nó còn khó coi hơn cả khóc. "Tôi không sao."
Tôi không sao cả. Chỉ là trái tim đã chết lặng mà thôi.
Đúng lúc đó, một tiếng reo hò vang lên. Lính cứu hỏa đã đưa được một người phụ nữ ra khỏi đám cháy.
Khu Trúc Lâm lao đến như một mũi tên.
Đó là Thẩm Chi Mai. Ngoài việc mặt mũi hơi lem luốc và ho sặc sụa, cô ta trông hoàn toàn ổn.
"Chi Mai! Em không sao chứ?" Khu Trúc Lâm cởi áo khoác của mình, trùm lên người cô ta, ôm chặt vào lòng.
Anh kiểm tra cô ta từ đầu đến chân, cẩn thận như đang kiểm tra một báu vật vô giá.
Sau khi xác nhận Thẩm Chi Mai hoàn toàn không bị thương, cơ thể đang căng cứng của Khu Trúc Lâm đột nhiên mềm nhũn. Anh lảo đảo rồi ngã quỵ xuống.
"Bác sĩ Khu!"
"Trúc Lâm!"
Tiếng kêu hoảng hốt vang lên xung quanh. Anh đã ngất đi vì kiệt sức và hít phải quá nhiều khói.
Nhưng ngay cả khi bất tỉnh, tay anh vẫn nắm chặt lấy tay Thẩm Chi Mai, như thể sợ rằng nếu buông ra, cô ta sẽ biến mất.