Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Alpha đã ký nhầm thư từ chối của tôi
Alpha đã ký nhầm thư từ chối của tôi

Alpha đã ký nhầm thư từ chối của tôi

5.0
25 Chương
Đọc ngay

Đây là lần thứ 99 tôi đề nghị ly hôn. Ba năm qua, tôi sống như một cái bóng thay thế cho mối tình đầu của chồng, Ca Bích Hảo. Mọi ảo tưởng vỡ tan khi tôi phát hiện cuốn nhật ký của anh ta, nơi chỉ có tên cô ấy. Tất cả sự "cưng chiều" anh ta dành cho tôi, hóa ra chỉ là để tái hiện lại ký ức với người cũ. Vì một cuộc điện thoại của cô ta, anh ta đuổi tôi xuống xe giữa trời mưa. Cũng vì cô ta, mẹ tôi đang nguy kịch lại không được cứu chữa kịp thời mà qua đời oan uổng. Vậy mà Lạc Minh Đăng vẫn mù quáng, không hề biết chính người tình trong mộng của mình đã hại chết mẹ vợ. Đêm đó, tôi bình tĩnh kẹp tờ đơn ly hôn vào giữa tập hợp đồng. Anh ta, trong lúc mải mê nói chuyện với cô ta, đã ký tên mà không hề hay biết. Bảy ngày sau, tôi bán tháo toàn bộ cổ phần Lạc Thị, khiến anh ta thân bại danh liệt. Lần này, tôi sẽ khiến họ phải trả giá đắt.

Mục lục

Chương 1

Đây là lần thứ 99 tôi đề nghị ly hôn. Ba năm qua, tôi sống như một cái bóng thay thế cho mối tình đầu của chồng, Ca Bích Hảo.

Mọi ảo tưởng vỡ tan khi tôi phát hiện cuốn nhật ký của anh ta, nơi chỉ có tên cô ấy. Tất cả sự "cưng chiều" anh ta dành cho tôi, hóa ra chỉ là để tái hiện lại ký ức với người cũ.

Vì một cuộc điện thoại của cô ta, anh ta đuổi tôi xuống xe giữa trời mưa. Cũng vì cô ta, mẹ tôi đang nguy kịch lại không được cứu chữa kịp thời mà qua đời oan uổng.

Vậy mà Lạc Minh Đăng vẫn mù quáng, không hề biết chính người tình trong mộng của mình đã hại chết mẹ vợ.

Đêm đó, tôi bình tĩnh kẹp tờ đơn ly hôn vào giữa tập hợp đồng. Anh ta, trong lúc mải mê nói chuyện với cô ta, đã ký tên mà không hề hay biết.

Bảy ngày sau, tôi bán tháo toàn bộ cổ phần Lạc Thị, khiến anh ta thân bại danh liệt. Lần này, tôi sẽ khiến họ phải trả giá đắt.

Chương 1

Linh Minh Châu POV:

Đây là lần thứ 99 tôi đề nghị ly hôn.

"Lạc Minh Đăng, chúng ta ly hôn đi." Tôi nói, giọng nói bình tĩnh đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên. Trong không gian chật hẹp của chiếc Maybach, sự im lặng giống như một tấm lưới vô hình siết chặt lấy tôi.

Anh ta thậm chí còn không thèm liếc tôi một cái, ánh mắt lạnh lùng vẫn dán chặt vào con đường phía trước, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng khắc nghiệt.

"Linh Minh Châu, cô có thôi đi không?" Giọng anh ta trầm thấp, mang theo sự thiếu kiên nhẫn rõ rệt, giống như đang gạt đi một con ruồi phiền phức. "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gây sự vô cớ nữa."

Gây sự vô cớ?

Trong ba năm qua, đây là lần thứ 99 tôi nói ra hai từ "ly hôn". Mỗi lần đều bị anh ta gạt đi bằng thái độ miệt thị và khinh thường như vậy.

Trong mắt Lạc Minh Đăng, tôi, Linh Minh Châu, chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc không thể sống thiếu anh ta. Anh ta tin rằng tất cả những gì tôi làm chỉ là để thu hút sự chú ý của anh ta.

Anh ta không biết, lần này, tôi thật sự muốn kết thúc rồi.

Cuộc hôn nhân ba năm của chúng tôi, ngay từ đầu đã là một trò đùa.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt mưa bắt đầu rơi lác đác, loang lổ trên tấm kính, giống như những giọt nước mắt khô cạn trong lòng tôi.

Tôi nhớ lại buổi chiều hôm đó, khi tôi vô tình tìm thấy cuốn nhật ký được giấu kỹ trong ngăn kéo bàn làm việc của anh ta. Mỗi một trang, mỗi một dòng chữ, đều tràn ngập cái tên "Ca Bích Hảo".

Ca Bích Hảo, mối tình đầu của Lạc Minh Đăng, một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng.

Và tôi, Linh Minh Châu, chỉ là một người thay thế, một cái bóng mờ nhạt cho người phụ nữ đó.

Anh ta thích tôi mặc váy trắng, vì Bích Hảo thích màu trắng. Anh ta đưa tôi đến nhà hàng Pháp, vì đó là nơi anh ta và Bích Hảo hẹn hò lần đầu. Anh ta thậm chí còn yêu cầu tôi học chơi piano, chỉ vì Bích Hảo là một nghệ sĩ dương cầm.

Tất cả những sự "cưng chiều" mà tôi từng ngây thơ cho rằng đó là tình yêu, hóa ra chỉ là sự tưởng nhớ của anh ta dành cho một người khác.

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nát. Cảm giác bị lừa dối, bị coi thường, bị biến thành một con rối không hơn không kém, khiến tôi không thể thở nổi.

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi rung lên. Là một tin nhắn từ một số lạ.

"Cô Châu, tôi là Ca Cao Minh. Nếu cô muốn rời đi, tôi có thể giúp cô."

Ca Cao Minh. Anh trai cùng cha khác mẹ của Ca Bích Hảo. Một kiến trúc sư tài năng và ấm áp.

Tôi đã gặp anh ấy vài lần trong các buổi tiệc xã giao. Anh ấy luôn nhìn tôi với ánh mắt đầy cảm thông và... một chút gì đó khác mà tôi không thể gọi tên.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ chủ động liên lạc với tôi.

Một dòng tin nhắn khác hiện lên. "Tôi biết tất cả mọi chuyện. Cô không đáng phải chịu đựng những điều này. Hãy rời khỏi đây, bắt đầu một cuộc sống mới. Cô có ước mơ trở thành một nhà thiết kế trang sức, phải không? Tôi có thể giúp cô đến Pháp, vào học viện thiết kế hàng đầu."

Bàn tay cầm điện thoại của tôi run rẩy.

Pháp. Học viện thiết kế. Giấc mơ mà tôi đã chôn vùi từ lâu.

Ca Cao Minh... anh ấy biết cả ước mơ của tôi.

Một cảm giác phức tạp dâng lên trong lòng. Anh ấy là anh trai của kẻ thù không đội trời chung của tôi, nhưng lại là người duy nhất nhìn thấy con người thật của tôi, nhìn thấy ước mơ của tôi.

Tôi biết anh ấy có tình cảm với tôi. Một người đàn ông không thể vô cớ quan tâm đến một người phụ nữ đã có chồng nhiều như vậy.

Có lẽ, tôi có thể lợi dụng tình cảm này.

Tôi hít một hơi thật sâu, gõ một dòng chữ trả lời: "Tôi cần anh giúp. Nhưng trước hết, tôi cần phải ly hôn."

Gửi tin nhắn đi, tôi xóa sạch lịch sử trò chuyện, ngẩng đầu lên, đối mặt với người đàn ông bên cạnh.

"Lạc Minh Đăng, tôi nói lại lần cuối. Chúng ta ly hôn đi." Giọng tôi không còn chút cảm xúc nào.

Anh ta cuối cùng cũng quay sang nhìn tôi, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên vẻ bực bội. "Linh Minh Châu, cô lại giở trò gì nữa đây? Cô nghĩ rằng dùng cách này có thể khiến tôi chú ý hơn sao? Đừng trẻ con như vậy."

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi. "Trẻ con? Phải, có lẽ tôi đã từng rất trẻ con khi nghĩ rằng anh thật sự yêu tôi."

Sự bình tĩnh khác thường của tôi dường như khiến Lạc Minh Đăng cảm thấy bất an. Anh ta cau mày. "Cô nói vậy là có ý gì?"

"Ý gì ư? Anh tự biết rõ nhất."

Đúng lúc này, điện thoại của anh ta reo lên. Một giai điệu piano du dương quen thuộc vang lên trong xe. Đó là bản nhạc chuông dành riêng cho Ca Bích Hảo.

Tôi đã nghe nó vô số lần trong ba năm qua. Mỗi lần nó vang lên, trái tim tôi lại như bị kim châm.

Lạc Minh Đăng gần như ngay lập tức bắt máy, sự lạnh lùng trên khuôn mặt tan biến, thay vào đó là vẻ dịu dàng mà tôi chưa bao giờ có được.

"Hảo Hảo à? Em sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?"

Giọng nói của anh ta cưng chiều đến mức khiến người ta buồn nôn.

Tôi đã từng nằm viện vì sốt cao, gọi cho anh ta, nhưng anh ta chỉ lạnh lùng nói "Tôi đang bận", rồi cúp máy.

Tôi đã từng bị ngộ độc thực phẩm, đau đến quằn quại, gọi cho anh ta, nhưng anh ta lại đang ở bên cạnh an ủi Bích Hảo vì cô ta bị gãy một cái móng tay.

Sự đối lập tàn nhẫn này giống như một lưỡi dao sắc bén, từng nhát từng nhát cứa vào trái tim tôi.

"Được, được, anh đến ngay. Em đừng lo lắng, có anh ở đây rồi." Lạc Minh Đăng cúp điện thoại, vẻ mặt đầy lo lắng.

Anh ta liếc nhìn tôi, ánh mắt lại trở về vẻ lạnh lùng và ra lệnh. "Xuống xe."

Tôi sững sờ. "Anh nói gì?"

"Tôi bảo cô xuống xe!" Anh ta gằn giọng, sự thiếu kiên nhẫn đã lên đến đỉnh điểm. "Bích Hảo đang đợi tôi. Cô tự bắt taxi về đi."

Mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, quất vào cửa kính xe tạo thành những vệt nước dài. Bầu trời xám xịt như chính tâm trạng của tôi lúc này.

Bị đuổi khỏi xe giữa trời mưa, chỉ vì một cuộc điện thoại của người phụ nữ đó.

Đây không phải là lần đầu tiên.

Tôi nhớ có lần, vào ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi, tôi đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, đợi anh ta từ tối đến khuya. Nhưng rồi anh ta gọi điện, nói rằng Bích Hảo bị ốm, anh ta phải ở lại chăm sóc cô ta.

Tôi nhớ có lần, tôi bị tai nạn xe, gọi cho anh ta trong hoảng loạn, nhưng anh ta lại đang bận đưa Bích Hảo đi thử váy dạ hội.

Sự sỉ nhục và đau đớn tích tụ từng ngày, từng ngày, cuối cùng cũng bùng nổ.

Lạc Minh Đăng, anh cho rằng tôi không thể sống thiếu anh sao?

Anh đã lầm.

Tôi nhìn anh ta, một nụ cười nhạt hiện trên môi. "Được thôi."

Tôi mở cửa xe, không một chút do dự, bước ra ngoài.

Cơn mưa lạnh lẽo ngay lập tức xối xả lên người tôi. Chiếc váy mỏng manh nhanh chóng ướt sũng, dính chặt vào cơ thể. Lạnh, lạnh đến thấu xương.

Chiếc Maybach màu đen không một chút lưu luyến, lao vụt đi trong màn mưa, để lại tôi một mình trơ trọi giữa con đường vắng.

Tôi đứng đó, mặc cho mưa gió quất vào mặt, cảm giác lạnh lẽo không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn từ sâu thẳm trong tim.

Cuộc hôn nhân này, ngay từ đầu đã là một sự sắp đặt. Ba năm trước, công ty của gia đình tôi gặp khủng hoảng, sắp phá sản. Chính Lạc Minh Đăng đã ra tay giúp đỡ, với một điều kiện duy nhất: tôi phải kết hôn với anh ta.

Lúc đó, tôi đã ngây thơ nghĩ rằng đó là sự cứu rỗi. Anh ta đẹp trai, tài giỏi, là người đàn ông trong mộng của biết bao cô gái. Anh ta đối xử với tôi rất tốt, dịu dàng, chu đáo, khiến tôi nhanh chóng rơi vào lưới tình.

Anh ta sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi, sẽ chuẩn bị quà, sẽ đích thân xuống bếp nấu cho tôi món tôi thích.

Anh ta sẽ kiên nhẫn dạy tôi cách xử lý công việc, sẽ xoa đầu tôi và nói "Em làm tốt lắm".

Tôi đã từng nghĩ rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

Cho đến khi Ca Bích Hảo trở về.

Tất cả những gì tôi có, hóa ra đều là vay mượn từ cô ta.

Sở thích của tôi, thói quen của tôi, thậm chí cả phong cách ăn mặc của tôi, đều bị anh ta uốn nắn thành hình bóng của Ca Bích Hảo.

Tôi chỉ là một bản sao vụng về.

Và bây giờ, bản gốc đã trở lại, bản sao như tôi, cũng nên biến mất rồi.

Chiếc điện thoại trong túi lại rung lên. Là Ca Cao Minh.

"Cô đang ở đâu? Tại sao lại đứng dưới mưa?"

Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc Audi màu đen đỗ cách đó không xa. Anh ấy đã ở đó, âm thầm quan sát tất cả.

"Mọi chuyện đã xong chưa?" Anh ấy hỏi tiếp.

Tôi hít một hơi thật sâu, gõ trả lời: "Sắp rồi. Kế hoạch vẫn như cũ."

"Được. Tôi đợi cô."

Tôi xóa tin nhắn, cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt. Nước mưa hòa cùng nước mắt, chảy dài trên má.

Lạc Minh Đăng. Ca Bích Hảo.

Trò chơi này, đến lúc phải kết thúc rồi.

Tôi nợ Ca Cao Minh một ân tình quá lớn. Tôi biết anh ấy giúp tôi không chỉ vì lòng tốt. Nhưng lúc này, tôi không còn lựa chọn nào khác. Dù phải lợi dụng anh ấy, tôi cũng phải thoát khỏi đây.

Định mệnh thật trớ trêu. Người đàn ông làm tôi đau khổ nhất lại là em rể tương lai của người đang sẵn sàng giúp đỡ tôi.

Tôi bước đi trong màn mưa, mỗi bước chân đều nặng trĩu nhưng cũng đầy kiên định.

Từ giờ trở đi, Linh Minh Châu sẽ không còn khóc vì Lạc Minh Đăng nữa.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 25   11-07 02:03
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
Chương 22
17/10/2025
Chương 23
17/10/2025
Chương 24
17/10/2025
Chương 25
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY