Anh ta nói với cô ta: "Đừng lo, bảo bối. Anh ở đây với em và con rồi."
Tình yêu trong tôi đã chết. Trái tim tôi nguội lạnh đến tàn nhẫn.
Đêm nay, trong ngày kỷ niệm ngày cưới, tôi kích hoạt "Kế hoạch Phượng Hoàng". Tôi đốt trụi vườn lan mà anh ta tự hào, để lại đơn ly hôn, và biến mất khỏi cuộc đời anh ta mãi mãi.
Chương 1
Góc nhìn của Mai Hà My:
Đêm nay, Kế hoạch Phượng Hoàng sẽ được kích hoạt.
Tôi đứng trước tấm gương lớn trong phòng thay đồ, hình ảnh phản chiếu một người phụ nữ xa lạ. Mái tóc đen dài được búi gọn gàng, chiếc váy lụa màu ngọc bích ôm lấy thân hình mảnh mai, và trên cổ, sợi dây chuyền kim cương lấp lánh như những giọt nước mắt băng giá. Đó là Mai Hà My, phu nhân của ông trùm bất động sản Trương Phúc Thành, một biểu tượng của sự viên mãn mà cả Sài Gòn này ngưỡng mộ.
Nhưng đó chỉ là một lớp vỏ.
Bên trong, tôi là Sơn Ca, một con chim sơn ca đã chuẩn bị sẵn sàng để bay khỏi chiếc lồng vàng son nhưng mục rữa này.
Tôi chậm rãi tháo chiếc điện thoại chính ra khỏi đế sạc. Màn hình sáng lên với hình nền là ảnh cưới của chúng tôi, nụ cười của anh rạng rỡ như ánh mặt trời, còn tôi nép vào lòng anh, hạnh phúc đến mức gần như giả tạo. Tôi lướt qua hàng trăm thông báo từ các ứng dụng mạng xã hội, tất cả đều đang tung hô câu chuyện cổ tích của chúng tôi.
Một câu chuyện cổ tích được xây dựng trên những lời dối trá.
Tay tôi không hề run rẩy khi nhấn giữ nút nguồn, chọn "Tắt nguồn". Màn hình tối đen, phản chiếu khuôn mặt vô cảm của tôi. Tôi ném chiếc điện thoại vào ngăn kéo chứa đầy những món đồ trang sức đắt tiền mà tôi sẽ không bao giờ đeo lại.
Sau đó, tôi lấy ra một chiếc điện thoại khác từ trong hộp đựng giày cũ kỹ giấu sâu trong tủ quần áo. Một chiếc điện thoại rẻ tiền, loại "sim rác" không ai có thể truy ra. Đây mới là công cụ thực sự của tôi trong sáu tháng qua.
Tôi mở nó lên. Không có hình nền lãng mạn, chỉ có một màu đen kịt. Không có ứng dụng mạng xã hội, chỉ có Zalo, danh bạ trống trơn và một thư viện ảnh đầy bằng chứng.
Ngón tay tôi lướt qua màn hình, dừng lại ở một đoạn video. Đó là một buổi livestream trên TikTok. Trương Phúc Thành, người chồng quốc dân của tôi, đang ngồi trong một nhà hàng sang trọng, nhưng người ngồi đối diện anh không phải là tôi. Đó là một cô gái trẻ măng, gương mặt xinh xắn và nụ cười đầy khiêu khích. Vừ Minh Vy.
"Bảo bối, em thích gì cứ chọn đi, hôm nay anh bao." Giọng nói trầm ấm quen thuộc của Thành vang lên, cái giọng nói đã từng thì thầm những lời yêu thương vào tai tôi mỗi đêm.
Cả thế giới của tôi sụp đổ vào cái ngày tôi vô tình nhặt được chiếc điện thoại này trong túi áo khoác của anh. Những cuộc gọi thì thầm lúc nửa đêm mà anh nói là "đối tác quan trọng". Những tin nhắn Zalo với những biểu tượng trái tim và nụ hôn mà anh giải thích là "trò đùa của mấy đứa nhân viên trẻ". Những hóa đơn khách sạn năm sao vào những ngày anh nói phải đi "công tác đột xuất".
Tất cả đều ở đây. Rõ ràng và tàn nhẫn.
Tạp chí "Phong Cách Thượng Lưu" số mới nhất vẫn còn đặt trên bàn trang điểm của tôi. Trang bìa là hình ảnh Trương Phúc Thành đang trao cho tôi chiếc vòng tay kim cương "Chân trời của My", một tác phẩm đặt làm riêng trị giá hàng chục tỷ đồng. Tiêu đề bài báo giật tít: "Trương Phúc Thành và Tình Yêu Vĩnh Cửu Dành Cho Nàng Thơ Mai Hà My".
Họ ca ngợi anh đã không tiếc tiền của để chữa căn bệnh hiểm nghèo cho tôi hai năm trước, ca ngợi anh đã xây cả một vườn lan quý hiếm chỉ vì tôi từng bâng quơ nói rằng tôi thích chúng.
Nực cười.
Tất cả chỉ là một màn kịch được dàn dựng công phu để duy trì hình ảnh hoàn hảo của anh ta. Anh ta cần một người vợ hoàn hảo, một câu chuyện tình yêu hoàn hảo để làm tấm bình phong cho đế chế bất động sản của mình. Và tôi, với vẻ ngoài thanh lịch và cốt cách của một tiểu thư, là lựa chọn hoàn hảo.
Tôi không phải là một cô gái ngây thơ. Cuộc hôn nhân tan vỡ của ba mẹ tôi vì người thứ ba đã khắc sâu vào tâm trí tôi một bài học cay đắng từ khi tôi còn rất nhỏ. Đàn ông có thể hứa hẹn cả thế giới, nhưng họ cũng có thể dễ dàng vứt bỏ nó vì một niềm vui mới.
Vì vậy, ngay từ đầu, tôi đã luôn cảnh giác.
Tôi nhớ như in ngày cưới của chúng tôi, trong căn phòng tân hôn lộng lẫy, sau khi tất cả khách khứa đã ra về, tôi đã nhìn thẳng vào mắt anh và nói. Giọng tôi khi đó rất nhẹ, nhưng từng chữ đều rõ ràng.
"Thành, em yêu anh. Nhưng em phải nói điều này. Em đã chứng kiến sự phản bội phá hủy gia đình mình như thế nào. Nếu một ngày nào đó, anh thực sự nói dối em, phản bội em... em sẽ không khóc lóc, không níu kéo. Em sẽ biến mất. Em sẽ biến mất khỏi cuộc đời anh như thể em chưa từng tồn tại."
Anh đã cười, ôm tôi vào lòng và nói: "Ngốc ạ, sẽ không bao giờ có ngày đó đâu. Em là chân trời của anh, là tất cả những gì anh có."
Lời nói dối ngọt ngào nhất mà tôi từng nghe.
Giờ đây, lời cảnh báo đó sắp trở thành hiện thực.
Tôi mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một tập tài liệu dày cộp. Bên trên có ghi bốn chữ: "Kế hoạch Phượng Hoàng". Bên trong là hộ chiếu mới mang tên khác, tài khoản ngân hàng ở nước ngoài với số tiền tôi đã âm thầm tích góp và chuyển ra từ nhiều năm nay, và một bản kế hoạch chi tiết cho cuộc đời mới của tôi.
Kế hoạch xóa sổ danh tính Mai Hà My.
Tiếng động cơ xe quen thuộc vang lên ngoài cổng. Anh ta đã về.
Tôi nhanh chóng cất tập tài liệu đi, xóa hết dấu vết. Tôi bước ra khỏi phòng, mỉm cười dịu dàng khi anh ta bước vào nhà.
"Em yêu, anh về rồi." Thành bước tới, vòng tay ôm lấy eo tôi, định cúi xuống hôn.
Tôi nhẹ nhàng nghiêng đầu né tránh, đặt ngón tay lên môi anh. "Anh đi tắm đi, người toàn mùi rượu."
Anh ta nhún vai, không một chút nghi ngờ. "Được rồi, vợ yêu. Tối nay anh có một bất ngờ lớn cho em."
Tôi mỉm cười, một nụ cười không chạm đến đáy mắt. "Em cũng vậy, Thành ạ. Em cũng có một món quà dành cho anh."
Món quà đó đang nằm gọn gàng trong một chiếc hộp nhung màu xanh đậm trên bàn làm việc của anh. Một chiếc bút máy Montblanc khắc tên anh. Và bên cạnh nó, chờ đợi anh, là một tập hồ sơ mà luật sư của tôi vừa gửi đến chiều nay.
Đơn ly hôn.