Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Từ tro tàn: Cơ hội thứ hai
Từ tro tàn: Cơ hội thứ hai

Từ tro tàn: Cơ hội thứ hai

5.0
20 Chương
35 Duyệt
Đọc ngay

Tôi chết trong một biển lửa ngút trời, chết trong sự tuyệt vọng cùng cực. Người chồng thanh mai trúc mã của tôi, Đoàn Khải Minh, đã không chút do dự bỏ mặc tôi đang bị kẹt dưới đống đổ nát để lao vào cứu cô em gái kế, Hạ Bích Trâm. Anh ta thậm chí còn không quay đầu lại nhìn tôi một lần. Kiếp trước, cũng vì cô em gái "trong sáng" đó mà anh ta tặng tôi vòng cổ giả, ép tôi dùng máu vẽ tranh chuộc tội cho cái thai mà cô ta tự phá. Thậm chí, anh ta còn trói tôi lại, cưỡng ép tôi hiến tủy để cứu sống cô ta. Cuối cùng, tôi chết trong đau đớn tột cùng khi bị cô ta mua chuộc y tá tráo thuốc giảm đau bằng nước muối. Cho đến lúc chết, tôi vẫn không hiểu, tại sao tình yêu hai mươi mấy năm của tôi lại đổi lấy sự phản bội tàn nhẫn đến vậy? Mở mắt lần nữa, tôi đã quay trở lại. Việc đầu tiên tôi làm, chính là xé nát bản hôn ước với Đoàn Khải Minh.

Mục lục

Chương 1

Tôi chết trong một biển lửa ngút trời, chết trong sự tuyệt vọng cùng cực.

Người chồng thanh mai trúc mã của tôi, Đoàn Khải Minh, đã không chút do dự bỏ mặc tôi đang bị kẹt dưới đống đổ nát để lao vào cứu cô em gái kế, Hạ Bích Trâm.

Anh ta thậm chí còn không quay đầu lại nhìn tôi một lần.

Kiếp trước, cũng vì cô em gái "trong sáng" đó mà anh ta tặng tôi vòng cổ giả, ép tôi dùng máu vẽ tranh chuộc tội cho cái thai mà cô ta tự phá.

Thậm chí, anh ta còn trói tôi lại, cưỡng ép tôi hiến tủy để cứu sống cô ta.

Cuối cùng, tôi chết trong đau đớn tột cùng khi bị cô ta mua chuộc y tá tráo thuốc giảm đau bằng nước muối.

Cho đến lúc chết, tôi vẫn không hiểu, tại sao tình yêu hai mươi mấy năm của tôi lại đổi lấy sự phản bội tàn nhẫn đến vậy?

Mở mắt lần nữa, tôi đã quay trở lại.

Việc đầu tiên tôi làm, chính là xé nát bản hôn ước với Đoàn Khải Minh.

Chương 1

HẠ MINH HUỆ POV:

Việc đầu tiên tôi làm sau khi được tái sinh, chính là xé nát bản hôn ước với Đoàn Khải Minh.

Tờ giấy thượng hạng, được viết bằng loại mực đắt tiền, dưới bàn tay tôi chỉ trong nháy mắt đã biến thành những mảnh vụn, nhẹ nhàng rơi xuống tấm thảm Ba Tư xa xỉ trong phòng khách.

"Minh Huệ! Con điên rồi sao?"

Giọng cha tôi, ông Hạ Đức Tường, vang lên đầy giận dữ. Ông đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, khuôn mặt vốn luôn uy nghiêm giờ đây đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm như không thể tin nổi.

Tôi chỉ bình thản phủi nhẹ những mẩu giấy còn sót lại trên ngón tay, ngước mắt nhìn thẳng vào ông.

"Con không điên. Con rất tỉnh táo, tỉnh táo hơn bao giờ hết."

Sự bình tĩnh của tôi dường như càng chọc giận ông.

"Tỉnh táo? Tỉnh táo mà con lại làm ra cái chuyện này sao? Hôn ước giữa con và Khải Minh là do ông nội con và ông nội nhà họ Đoàn định ra từ khi hai đứa còn trong bụng mẹ. Hai gia tộc chúng ta đã có quan hệ bao nhiêu năm, con nói xé là xé được sao?"

Tôi nhìn ông, trong lòng là một mảng trống rỗng. Lại là gia tộc, lại là lợi ích kinh doanh. Kiếp trước, chính vì những thứ này mà ông đã nhắm mắt làm ngơ, để mặc tôi bị mẹ kế và con gái riêng của bà ta chèn ép hết lần này đến lần khác.

Và rồi tôi chết.

Tôi chết trong một biển lửa ngút trời, chết trong sự tuyệt vọng cùng cực khi người chồng thanh mai trúc mã của tôi, Đoàn Khải Minh, đã không chút do dự mà bỏ mặc tôi đang bị kẹt dưới đống đổ nát, để lao vào cứu cô em gái kế yêu quý của tôi, Hạ Bích Trâm.

Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác đau đớn khi thanh dầm thép nóng rực đè lên đôi chân, nhớ mùi da thịt cháy khét và sự ngột ngạt đến nghẹt thở của khói bụi. Nhưng tất cả những điều đó không sánh bằng nỗi đau khi nhìn thấy bóng lưng Khải Minh khuất dần trong biển lửa, tay anh ta đang ôm chặt lấy Bích Trâm.

Anh ta thậm chí còn không quay đầu lại nhìn tôi một lần.

Ngọn lửa đó đã thiêu rụi tình yêu mù quáng hai mươi mấy năm của tôi, thiêu rụi cả trái tim tôi thành tro bụi.

"Cha," tôi cất giọng, lạnh lẽo và xa cách, "Cha có biết anh ta đã làm gì không?"

"Khải Minh thì làm sao? Thằng bé trước nay vẫn luôn yêu thương con hết mực."

"Yêu thương?" Tôi bật cười, một tiếng cười khàn đặc và chua chát. "Cha nói đến thứ tình yêu mà anh ta dành cho em gái kế của con sao?"

Ngồi bên cạnh cha tôi, mẹ kế của tôi, bà Diệp Lan, và cô con gái cưng của bà, Hạ Bích Trâm, lập tức biến sắc.

"Chị, chị nói gì vậy?" Bích Trâm đứng bật dậy, đôi mắt to tròn ngấn nước, trông đáng thương vô cùng. "Em và anh Khải Minh trong sạch. Sao chị có thể vu khống chúng em như vậy?"

Bà Diệp Lan cũng vội vàng thêm vào, giọng điệu trách móc: "Minh Huệ, có chuyện gì thì từ từ nói. Sao con lại đổ oan cho em gái con như vậy? Trâm Trâm từ nhỏ sức khỏe đã yếu, con làm nó sợ đấy."

Tôi nhìn bộ dạng yếu đuối, mong manh như sắp vỡ của Bích Trâm, trong lòng chỉ thấy ghê tởm. Chính là bộ dạng này, chính những giọt nước mắt này đã lừa gạt tất cả mọi người, cướp đi mọi thứ vốn thuộc về tôi.

"Anh Khải Minh chỉ lo lắng cho sức khỏe của em thôi mà, chị." Bích Trâm nức nở, nước mắt lã chã rơi. "Lần trước em bị ngất, cũng là anh ấy đưa em vào viện. Chị cũng biết mà, từ nhỏ em đã hay bệnh vặt, anh ấy chỉ coi em như em gái ruột thôi."

"Em gái ruột?" Tôi nhếch mép, nụ cười đầy mỉa mai. "Em gái ruột mà anh ta lại tặng cho chiếc vòng cổ kim cương phiên bản giới hạn của Cartier, trong khi chiếc anh ta tặng cho vị hôn thê là tôi đây chỉ là hàng giả?"

Câu nói của tôi như một quả bom nổ tung giữa phòng khách.

Bích Trâm tái mặt, đôi môi run rẩy không nói nên lời.

Tôi không cho cô ta cơ hội diễn tiếp, lẳng lặng rút từ trong túi xách ra một tập ảnh, ném thẳng lên bàn trà. "Cha, mẹ, hai người cứ từ từ xem đi. Xem 'tình anh em trong sáng' của họ đến mức nào."

Tấm ảnh đầu tiên, Khải Minh đang dịu dàng lau mồ hôi trên trán Bích Trâm trong một quán bar ồn ào. Tấm thứ hai, hai người họ ôm nhau trong bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, nụ hôn của Khải Minh in trên mái tóc cô ta. Tấm thứ ba, thứ tư, và rất nhiều tấm khác, mỗi một tấm đều là một nhát dao đâm thẳng vào sự ngu ngốc của tôi ở kiếp trước.

Và cuối cùng, là hình ảnh chiếc vòng cổ Cartier phiên bản "L'Odyssée de Cartier" lấp lánh trên cổ Bích Trâm trong một bữa tiệc, còn tôi, vị hôn thê danh chính ngôn thuận, lại đeo một bản sao rẻ tiền mà cứ ngỡ là báu vật.

Kiếp trước, tôi đã ngu muội đến mức nào khi tin rằng anh ta bận công việc nên không thể cùng tôi tham dự bữa tiệc đó, trong khi thực tế anh ta lại đang hộ tống "cô em gái" của tôi.

Tôi đã từng yêu chiếc vòng cổ đó đến mức nào, coi nó là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi. Giờ nghĩ lại, chỉ thấy thật nực cười.

Đúng lúc này, cửa lớn bật mở. Đoàn Khải Minh vội vã bước vào, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, dường như đã chạy rất nhanh đến đây.

"Minh Huệ, có chuyện gì vậy? Anh nghe dì Lan gọi nói em..."

Anh ta dừng lại khi nhìn thấy mớ hỗn độn trên bàn và sắc mặt của mọi người.

"Khải Minh, anh đến rồi à," tôi bình thản nói. "Em đang định hủy hôn, anh thấy sao?"

Khải Minh sững sờ, rồi vội vàng bước tới, cố gắng nắm lấy tay tôi. "Minh Huệ, đừng đùa nữa. Em sao vậy? Ai chọc giận em à?"

Tôi lùi lại một bước, tránh né bàn tay anh ta. Tôi chỉ vào những tấm ảnh trên bàn, rồi lại chỉ vào chiếc vòng cổ trên cổ mình. "Đoàn Khải Minh, anh có dám nói chiếc vòng này là thật không?"

Sắc mặt Khải Minh trắng bệch. Anh ta lắp bắp: "Minh Huệ, em nghe anh giải thích..."

"Anh Khải Minh!"

Một tiếng kêu yếu ớt vang lên. Hạ Bích Trâm đột nhiên ôm lấy bụng, cả người mềm nhũn ngã xuống.

"Bích Trâm!"

Phản xạ của Khải Minh nhanh hơn cả suy nghĩ của anh ta. Gần như trong tích tắc, anh ta lao qua chỗ tôi, đỡ lấy Bích Trâm đang ngã xuống, vòng tay ôm trọn cô ta vào lòng.

"Em sao vậy? Đau ở đâu?" Giọng anh ta đầy lo lắng và hoảng hốt.

Tôi đứng đó, lạnh lùng nhìn cảnh tượng quen thuộc đến đau lòng này. Kiếp trước, trong biển lửa, anh ta cũng đã hoảng hốt như vậy, cũng đã ôm cô ta như vậy, bỏ lại tôi phía sau.

Trái tim tôi, vốn tưởng đã chết, lại nhói lên một cái. Nhưng lần này, không phải là đau đớn, mà là sự giải thoát cuối cùng.

Tôi nhìn họ, nhìn người đàn ông tôi từng yêu và cô em gái đã hại chết tôi, rồi quay sang cha tôi, giọng nói không một chút cảm xúc.

"Cha thấy chưa? Người anh ta cần, vốn không phải là con."

Tôi hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ.

"Hôn ước này, con hủy bỏ. Nếu Đoàn gia cần một người con dâu, thì Hạ Bích Trâm chính là ứng cử viên sáng giá nhất. Con xin nhường lại."

"Minh Huệ!" Cha tôi gầm lên, nhưng tôi không quan tâm nữa.

Ánh mắt tôi lướt qua gương mặt hoảng loạn của Khải Minh, người đang bận rộn chăm sóc cho Bích Trâm, và cuối cùng dừng lại ở gương mặt đắc thắng thoáng qua của mẹ kế.

"Cha, con cho cha một tuần để giải quyết chuyện này. Nếu sau một tuần, hôn ước vẫn chưa được hủy, con sẽ tự mình công bố tất cả mọi chuyện cho báo chí."

Nói xong, tôi không thèm nhìn lại, xoay người bước thẳng lên lầu, bỏ lại sau lưng một mớ hỗn loạn.

Cha tôi vẫn còn do dự vì lợi ích của hai gia tộc. Ông nói cần cho tôi và Khải Minh một khoảng thời gian để bình tĩnh lại.

Một tuần.

Cũng được thôi. Tôi sẽ cho họ thấy, một tuần này, ai mới là người cần phải bình tĩnh.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 20   11-07 00:40
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY