Trong lúc tuyệt vọng nhất ở trong tù, tôi mới biết được sự thật kinh hoàng hơn. Cật Hạ Vy chính là kẻ đã hại chết cha tôi, còn Hàng Doanh Phàm cưới tôi, là để "chuộc tội" thay cho người tình của mình.
Nhiều năm sau, tôi trở lại với một thân phận mới. Lần này, tôi sẽ lật tẩy toàn bộ âm mưu của họ, khiến Hàng Doanh Phàm phải trả giá cho tất cả.
Chương 1
Minh Đan Trang POV:
Cuộc hôn nhân giả kéo dài sáu năm của tôi kết thúc vào cái ngày mối tình đầu của anh ta trở về. Anh ta đã lấy đi toàn bộ số tiền tiết kiệm của chúng tôi, số tiền mà tôi đã vất vả dành dụm để cứu mạng em trai tôi, để đầu tư vào một dự án khởi nghiệp xa hoa cho người phụ nữ đó.
Tôi là Minh Đan Trang, một chuyên gia phân tích tài chính và kế toán pháp y. Trong mắt mọi người, tôi là một thiên tài với những con số, có thể nhìn thấu mọi ngóc ngách phức tạp của thế giới tài chính. Nhưng trước Hàng Doanh Phàm, tôi chỉ là một kẻ ngốc.
Một kẻ ngốc yêu anh đến mù quáng.
Trong suốt sáu năm, đồng nghiệp và bạn bè đều ngưỡng mộ cuộc hôn nhân của chúng tôi. Hàng Doanh Phàm, chuyên gia đàm phán tâm lý tội phạm xuất sắc nhất của Cục Cảnh sát Hình sự, là một người đàn ông hoàn hảo trong mắt mọi người. Anh lịch lãm, tài giỏi, và quan trọng nhất, anh yêu thương tôi.
Ít nhất, đó là những gì họ thấy.
Họ thấy anh đến đón tôi mỗi ngày sau giờ làm, bất kể mưa gió. Họ thấy anh dịu dàng gỡ những sợi tóc rối trên trán tôi. Họ thấy anh trong những bữa tiệc, ánh mắt luôn dõi theo tôi, đầy vẻ cưng chiều.
Một hình mẫu người chồng hoàn hảo.
Nhưng chỉ có tôi biết, tất cả những điều đó đều là giả.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi là một hợp đồng, một màn kịch được dựng lên để che mắt gia đình anh trong khi anh chờ đợi mối tình đầu của mình, Cật Hạ Vy, từ nước ngoài trở về.
Và bây giờ, cô ta đã về.
"Trang, anh về rồi."
Giọng nói của Doanh Phàm vang lên từ cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Tôi đang ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo, điện thoại vẫn còn áp chặt bên tai. Ở đầu dây bên kia, bác sĩ vừa thông báo tình trạng của em trai tôi, Minh Tuấn, đã trở nên nguy kịch. Ca phẫu thuật ghép tủy không thể trì hoãn được nữa.
Tôi cần tiền, một khoản tiền khổng lồ mà tôi đã nghĩ rằng mình có.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn anh. Anh vẫn mặc bộ đồng phục cảnh sát, vẻ ngoài anh tuấn và chính trực như mọi khi. Anh nới lỏng cà vạt, bước về phía tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi sau một ngày làm việc.
"Sao lại ngồi dưới sàn thế này? Sẽ bị cảm lạnh đấy."
Anh định cúi xuống đỡ tôi dậy, nhưng tôi đã đứng lên trước, lùi lại một bước.
"Tiền đâu?" Giọng tôi run rẩy, khô khốc.
Doanh Phàm hơi khựng lại, ánh mắt anh có chút bối rối. "Tiền gì?"
"Tiền tiết kiệm của chúng ta. Em vào tài khoản chung rồi, không còn một đồng nào cả. Hàng Doanh Phàm, số tiền đó đâu rồi?" Tôi gần như hét lên.
Anh nhíu mày, vẻ mặt trở nên lạnh lùng và xa cách, một vẻ mặt mà tôi đã quá quen thuộc trong sáu năm qua mỗi khi tôi chạm đến ranh giới của anh.
"Anh dùng nó để đầu tư rồi." Anh nói một cách thản nhiên, như thể đang nói về thời tiết hôm nay.
Cả người tôi như bị một chậu nước đá dội từ đầu đến chân. "Đầu tư? Đầu tư vào cái gì mà cần đến toàn bộ số tiền tiết kiệm của chúng ta? Anh có biết số tiền đó là để..."
"Là dự án khởi nghiệp của Hạ Vy." Anh cắt lời tôi, giọng nói không một chút áy náy. "Cô ấy vừa về nước, rất có tiềm năng. Đây là một cơ hội kinh doanh tốt."
Cật Hạ Vy.
Cái tên đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi nhìn anh chằm chằm, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
"Cơ hội kinh doanh?" Tôi bật cười, một tiếng cười chua chát và đầy tuyệt vọng. "Anh có biết Tuấn đang cần tiền để phẫu thuật không? Em trai em đang chờ chết trong bệnh viện, còn anh lại lấy số tiền cứu mạng đó đi đầu tư cho mối tình đầu của anh?"
Sự lạnh lùng trên mặt Doanh Phàm cuối cùng cũng rạn nứt, thay vào đó là một chút thiếu kiên nhẫn. "Anh sẽ tìm cách khác cho thằng bé. Chỉ là một cơ hội kinh doanh thôi, em làm gì mà căng thẳng vậy?"
"Chỉ là một cơ hội kinh doanh?" Tôi lặp lại, cảm thấy máu trong người như đông cứng lại. "Hàng Doanh Phàm, đó là mạng người! Là em trai của em!"
"Đừng có vô lý nữa, Đan Trang." Anh gỡ tay tôi ra, giọng điệu trở nên gay gắt. "Anh là cảnh sát, anh biết mình đang làm gì. Hạ Vy là một nhân tài kinh tế được nhà nước công nhận, dự án của cô ấy có ý nghĩa rất lớn. Em không thể vì chuyện cá nhân mà ích kỷ như vậy."
Anh ta nói tôi ích kỷ. Anh ta dùng chính nghề nghiệp cao quý của mình để hợp lý hóa cho hành động tàn nhẫn này.
Tôi nhìn anh, người đàn ông tôi đã yêu sáu năm, người mà tôi đã nghĩ rằng dù cuộc hôn nhân này là giả, ít nhất giữa chúng tôi cũng có một chút tình người. Nhưng không, tôi đã nhầm.
Trong mắt anh, sự sống chết của em trai tôi không thể so sánh được với sự nghiệp của Cật Hạ Vy.
Cơ thể tôi run rẩy không kiểm soát. Tôi không còn sức để tranh cãi nữa. Mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa. Tôi lảo đảo đi về phòng, đóng sập cửa lại, mặc kệ tiếng gọi của anh ở phía sau.
Mười ngày sau, em trai tôi rơi vào tình trạng nguy kịch vì bỏ lỡ thời gian phẫu thuật tốt nhất. Tôi đến công ty của Cật Hạ Vy để tìm Doanh Phàm, hy vọng anh còn chút lương tri cuối cùng.
Cánh cửa văn phòng tổng giám đốc không đóng chặt. Qua khe cửa, tôi thấy hai người họ. Cật Hạ Vy đang ngồi trên bàn làm việc, còn Doanh Phàm đứng đối diện, hai tay chống lên mặt bàn, vây cô ta vào giữa. Khoảng cách của họ gần đến mức chỉ cần một cử động nhỏ là có thể chạm vào nhau.
Họ đang cười nói, rất thân mật.
Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.
Tôi đẩy cửa bước vào.
Tiếng động đột ngột khiến cả hai giật mình quay lại. Doanh Phàm nhìn thấy tôi, trong mắt anh thoáng qua một tia bối rối, nhưng rồi nhanh chóng biến mất. Anh đứng thẳng người, giữ khoảng cách với Hạ Vy.
"Đan Trang? Sao em lại đến đây?"
Cật Hạ Vy mỉm cười với tôi, một nụ cười tao nhã và hoàn hảo, như thể cô ta mới là nữ chủ nhân ở đây. "Chị Đan Trang, chị đến tìm anh Phàm à? Bọn em đang bàn chút công việc."
Bàn công việc? Bàn công việc mà cần phải thân mật đến thế sao?
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Doanh Phàm.
Tối hôm đó, anh về nhà và giải thích. Anh thề rằng giữa họ hoàn toàn trong sạch, rằng họ chỉ đang thảo luận về những chi tiết phức tạp trong dự án.
"Anh thề, Đan Trang. Anh và cô ấy chỉ là bạn bè, là đồng nghiệp. Em phải tin anh." Anh nắm lấy vai tôi, ánh mắt chân thành đến mức gần như khiến tôi tin tưởng.
Tôi mệt mỏi gật đầu, không muốn tranh cãi nữa. Tôi tự nhủ rằng có lẽ mình đã quá nhạy cảm.
Nhưng sáu mươi ngày sau, một vụ khủng hoảng an ninh mạng nghiêm trọng đã xảy ra, tấn công vào hệ thống tài chính quốc gia. Công ty của Cật Hạ Vy, một mắt xích quan trọng trong hệ thống, trở thành tâm điểm của vụ tấn công.
Tôi, với tư cách là một chuyên gia tài chính, cũng bị cuốn vào cuộc.
Bọn hacker đưa ra một yêu cầu tàn nhẫn. Chúng yêu cầu Hàng Doanh Phàm, với tư cách là chuyên gia đàm phán chính, phải lựa chọn.
Hoặc là hy sinh danh tiếng của "vợ" mình, Minh Đan Trang, bằng cách đổ hết tội lỗi cho tôi, biến tôi thành kẻ gián điệp nội bộ đã làm rò rỉ thông tin.
Hoặc là để cho Cật Hạ Vy, "nhân tài kinh tế" của quốc gia, người nắm giữ những bí mật quan trọng, bị ảnh hưởng, khiến toàn bộ sự nghiệp và tương lai của cô ta sụp đổ.
Tôi đứng trong phòng chỉ huy tạm thời, nhìn bóng lưng quen thuộc của Doanh Phàm qua lớp kính. Anh đứng trước màn hình lớn, im lặng. Cả không gian chìm trong sự im lặng chết chóc.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, chờ đợi quyết định của anh.
Anh là một chuyên gia tâm lý tội phạm, anh biết cách cân nhắc lợi và hại. Anh biết lựa chọn nào là "đúng đắn" nhất cho đại cục.
Và tôi, cũng biết câu trả lời của anh.
"Tôi chọn phương án một."
Giọng nói của anh vang lên, lạnh lùng và dứt khoát, không một chút do dự.
Anh đã chọn bảo vệ Cật Hạ Vy.
Anh đã chọn hy sinh tôi.
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm thấy như cả thế giới sụp đổ. Sự nghiệp mà tôi đã vất vả xây dựng, danh tiếng mà tôi đã giữ gìn, tất cả đều tan thành mây khói chỉ vì một câu nói của anh.
Tôi bị bắt đi ngay sau đó, bị coi là nghi phạm chính.
Trong lúc tuyệt vọng nhất, khi tôi bị giam giữ và thẩm vấn, một người đồng nghiệp cũ của cha tôi đã tìm cách gặp tôi. Ông ấy đưa cho tôi một tập tài liệu.
"Đan Trang, đây là sự thật về cuộc hôn nhân của cháu."
Tôi run rẩy mở ra. Bên trong là một tờ giấy chứng nhận kết hôn giả, được làm một cách tinh vi. Và một loạt các tài liệu điều tra khác.
Cuộc hôn nhân của tôi là giả.
Sáu năm qua chỉ là một trò lừa bịp.
Và rồi, tôi đọc được sự thật kinh hoàng hơn.
Chính Cật Hạ Vy, người mà Doanh Phàm hết lòng bảo vệ, là kẻ chủ mưu đằng sau vụ phá sản khiến cha tôi phải tự sát nhiều năm trước. Công ty của cha tôi đã bị cô ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu để thôn tính.
Và Hàng Doanh Phàm, anh ta tiếp cận tôi, cưới tôi, không phải vì tình yêu, mà là để "chuộc tội" thay cho người tình của mình. Anh ta muốn dùng cả đời tôi để bù đắp cho tội lỗi của Cật Hạ Vy.
Sự phản bội, sự lừa dối, sự tàn nhẫn. Tất cả cùng một lúc ập xuống, nghiền nát tôi.
Tôi ngồi trong phòng giam lạnh lẽo, cảm thấy máu trong người như đông lại. Nỗi đau biến thành sự căm hận tột cùng.
Tôi không khóc. Nước mắt đã cạn từ lâu.
Trong đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.
Báo thù.
Vài ngày sau, tôi được thả ra vì "không đủ bằng chứng". Nhưng danh tiếng của tôi đã hoàn toàn bị hủy hoại. Tôi mất việc, bị mọi người xa lánh.
Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc quân phục tìm đến tôi. Anh ta tự giới thiệu là Đăng Minh Hào, sĩ quan cấp cao của một đơn vị an ninh kinh tế bí mật của nhà nước.
"Cô Minh Đan Trang, chúng tôi đã theo dõi tài năng của cô từ lâu. Chúng tôi biết cô bị oan." Anh nói, giọng nói ấm áp và chính trực. "Chúng tôi có một lời mời. Hãy gia nhập với chúng tôi, sử dụng trí tuệ của cô để bảo vệ sự trong sạch của nền kinh tế quốc gia. Và để đòi lại công lý cho chính mình."
Tôi nhìn anh, trong mắt không còn sự yếu đuối. Chỉ còn lại sự lạnh lẽo và quyết đoán.
"Tôi đồng ý."
Tôi chấp nhận lời mời, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Hàng Doanh Phàm, như chưa từng tồn tại.
Nhiều năm sau, khi tôi trở lại, tôi không còn là Minh Đan Trang yếu đuối ngày nào. Tôi là một chuyên gia hàng đầu, là vũ khí sắc bén nhất của quốc gia.
Và lần này, tôi sẽ lật tẩy toàn bộ âm mưu rửa tiền của Cật Hạ Vy, và khiến Hàng Doanh Phàm phải trả giá cho tất cả những gì anh ta đã gây ra cho tôi và gia đình tôi.
Trò chơi, bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Cánh cửa xe mở ra, Đăng Minh Hào, cấp trên mới của tôi, nghiêng người nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng. "Sắc mặt em không tốt lắm. Có cần nghỉ ngơi không?"
Tôi lắc đầu, ép mình nuốt xuống cảm giác buồn nôn đang cuộn lên trong dạ dày. "Tôi không sao. Chỉ là hơi say xe thôi."
Anh không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng đưa cho tôi một chai nước. "Vụ án lần này rất quan trọng, liên quan đến một tập đoàn tài chính lớn đang có dấu hiệu rửa tiền. Kẻ đứng đầu rất xảo quyệt."
Tôi siết chặt chai nước, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay. "Không sao, tôi thích những thử thách khó."
Tôi biết kẻ đó là ai. Cật Hạ Vy.
Và người đứng sau bảo vệ cô ta, chắc chắn là Hàng Doanh Phàm.
Hàng Doanh Phàm, tôi đã trở về rồi đây. Anh đã sẵn sàng để trả giá chưa?