"Coi như là một bài học cho em, để sau này em không hành động lỗ mãng như vậy nữa."
Trong tuyệt vọng, tôi đã tạo ra một cái chết giả, biến mất khỏi cuộc đời anh ta. Năm năm sau, khi tôi đã trở thành tiến sĩ, ngồi trên xe lăn và chuẩn bị kết hôn với người yêu mình, anh ta đột nhiên xuất hiện.
"Phương... Anh xin lỗi... Tha thứ cho anh được không?"
Chương 1
Thành Ánh Phương POV:
Mười năm yêu một người, năm năm làm vợ, tất cả chỉ là một trò lừa bịp.
Tôi phát hiện ra sự thật này vào ngày que thử thai hiện lên hai vạch.
Bàn tay tôi run rẩy cầm que thử, trái tim tưởng chừng như sắp vỡ tung vì sung sướng. Cuối cùng, tôi và Cao Anh Huy cũng có con. Đứa con mà chúng tôi đã mong chờ suốt năm năm qua.
Anh đang đi công tác ở Đà Nẵng. Tôi không thể chờ đợi để báo tin vui này cho anh. Tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt của anh, muốn thấy anh ôm chầm lấy tôi, muốn nghe anh nói rằng anh hạnh phúc đến nhường nào.
Tôi lập tức đặt vé máy bay, không nói cho anh biết một lời, muốn tạo cho anh một bất ngờ lớn.
Chuyến bay kéo dài hơn một tiếng đồng hồ dường như dài cả thế kỷ. Trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh về một gia đình ba người hạnh phúc. Anh Huy sẽ là một người cha tuyệt vời, tôi chắc chắn điều đó.
Xuống sân bay, tôi bắt taxi thẳng đến khu nghỉ dưỡng sang trọng nơi anh đang ở. Lễ tân mỉm cười và đưa cho tôi thẻ phòng dự phòng sau khi tôi nói mình là vợ của anh Cao. Mọi thứ đều thuận lợi một cách đáng kinh ngạc.
Càng đến gần căn biệt thự ven biển của anh, tim tôi càng đập mạnh. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh.
Cánh cửa gỗ nặng trịch hé mở. Tôi nghe thấy tiếng cười nói vọng ra từ bên trong. Là giọng của anh Huy và vài người bạn thân của anh.
Tôi định đẩy cửa bước vào, nhưng một câu nói đã khiến tôi khựng lại, như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào người.
"Huy, cậu định giấu Ánh Phương đến bao giờ nữa?" một người bạn hỏi. "Năm năm rồi đấy. Cậu không thấy mệt mỏi khi phải diễn kịch sao?"
Tim tôi thắt lại. Diễn kịch? Kịch gì chứ?
Tôi nín thở, áp tai vào khe cửa.
Giọng nói trầm ấm quen thuộc của Anh Huy vang lên, nhưng những lời anh nói ra lại xa lạ và tàn nhẫn đến đáng sợ.
"Mệt chứ. Nhưng biết làm sao được. Phương là món đồ chơi tôi yêu thích nhất, tôi không nỡ vứt bỏ."
Món đồ chơi...
Đầu óc tôi trống rỗng. Anh gọi tôi là món đồ chơi.
"Vậy còn Kiều Khanh thì sao?" một giọng khác xen vào. "Cô ấy mới là vợ hợp pháp của cậu, là mẹ của Cao Gia Minh, người thừa kế duy nhất của Cao Thị. Cậu định để cô ấy và con trai chịu thiệt thòi mãi à?"
Nghiêm Kiều Khanh...
Cái tên này như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Nghiêm Kiều Khanh, cô gái nghèo khó mà tôi từng chu cấp tiền ăn học suốt những năm đại học. Sao cô ta lại... là vợ hợp pháp của Anh Huy?
Và Cao Gia Minh... Người thừa kế duy nhất...
Họ có con rồi sao?
Một cơn buồn nôn cuộn lên trong cổ họng tôi. Tôi vịn chặt vào tường, cố gắng không ngã quỵ.
Giọng Anh Huy lại vang lên, lạnh lùng và quyết đoán.
"Thiệt thòi? Tôi cho cô ấy địa vị Cao phu nhân, cho con trai tôi quyền thừa kế toàn bộ tập đoàn. Như vậy còn chưa đủ sao? Về tình cảm, tôi chỉ có thể cho Thành Ánh Phương. Các cậu biết mà, tôi yêu cô ấy."
Yêu tôi?
Nụ cười cay đắng nở trên môi tôi. Đây là cách anh yêu tôi sao? Lừa dối tôi, biến tôi thành kẻ thứ ba chen chân vào gia đình người khác mà không hề hay biết?
"Yêu mà cậu lại lén lút bỏ thuốc tránh thai vào đồ ăn của cô ấy suốt năm năm qua à?" người bạn kia cười khẩy. "Để cô ấy không bao giờ có thể mang thai, để không làm ảnh hưởng đến vị trí của con trai cậu?"
Bàn tay tôi vô thức đặt lên bụng.
Đứa con...
Hóa ra, anh chưa bao giờ muốn có con với tôi.
Hóa ra, sự xuất hiện của đứa bé này hoàn toàn là một tai nạn. Một tai nạn mà anh không hề mong muốn.
Nước mắt tôi lã chã rơi. Mười năm thanh xuân, năm năm hôn nhân, tất cả những gì tôi nhận lại chỉ là một lời nói dối được dàn dựng công phu. Giấy đăng ký kết hôn của chúng tôi là giả. Ngôi nhà chúng tôi đang ở thuộc về anh và một người phụ nữ khác. Và tình yêu mà tôi luôn tự hào... chỉ là sự thương hại của anh dành cho một món đồ chơi.
Tôi cảm thấy cả thế giới của mình sụp đổ.
Tấm màn nhung của vở kịch hạnh phúc đã bị kéo xuống, phơi bày một sự thật trần trụi và tàn khốc. Tôi chỉ là một con rối ngu ngốc, bị giật dây bởi người đàn ông tôi yêu nhất.
Tôi đứng đó, chết lặng, cho đến khi cánh cửa đột ngột mở ra.