Tình yêu và sự cứu rỗi mà tôi hằng mong đợi, hóa ra lại là nguồn cơn của mọi đau khổ. Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng.
Ngay lúc tôi tuyệt vọng nhất, một khối tài sản khổng lồ bất ngờ được thừa kế đã trao cho tôi sức mạnh để phản kháng. Lần này, tôi sẽ không nhẫn nhịn nữa, tôi sẽ khiến bọn họ phải trả giá cho tất cả.
Chương 1
Tô Hồng Xuân POV:
Vào ngày tôi định nói với Trần Đắc Lộ rằng tôi đang mang trong mình đứa con của anh, tôi đã biết được rằng cả cuộc đời mình, từ vụ tai nạn xe hơi khiến tôi mồ côi cho đến tình yêu mà tôi nghĩ đã cứu rỗi tôi, tất cả đều là một lời nói dối được dàn dựng một cách tỉ mỉ.
Tôi xách theo chiếc bánh kem mà mình đã tự tay làm, đứng trước cửa biệt thự của Trần Đắc Lộ.
Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày chúng tôi ở bên nhau.
Tôi muốn cho anh một bất ngờ.
Nhưng tôi lại nghe thấy tiếng nói chuyện phát ra từ bên trong.
"Lộ, anh định khi nào thì chia tay với con nhỏ mồ côi đó?"
Giọng nói nũng nịu này là của Lê Diễm Lộc, em họ của Trần Đắc Lộ.
Bàn tay đang định gõ cửa của tôi dừng lại giữa không trung.
Tôi vô thức nín thở, lắng nghe động tĩnh bên trong, trong lòng thầm cầu nguyện Trần Đắc Lộ sẽ từ chối cô ta một cách thẳng thừng và không chút do dự.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi tôi rung lên.
Cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp dịu dàng của Trần Đắc Lộ vang lên: "Ngoan, đừng quậy nữa, Lộc."
Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.
Điện thoại vẫn còn rung, tôi run rẩy lấy ra, là tin nhắn của Trần Đắc Lộ.
"Xuân, anh có việc đột xuất phải ra ngoài, em đừng đến đây nữa."
Một lời nói dối trắng trợn.
Tôi cảm thấy máu trong người như ngừng chảy, cả người cứng đờ.
Tôi run rẩy nhắn lại một chữ "Vâng."
Bên trong, tiếng rung của điện thoại lại vang lên.
Giọng nói của Lê Diễm Lộc mang theo sự bực bội: "Phiền chết đi được, cô ta còn nhắn lại làm gì chứ."
"Anh Lộ, anh mau đuổi cô ta đi đi, em không muốn nhìn thấy cô ta nữa."
"Được rồi, được rồi, đừng giận nữa." Trần Đắc Lộ dỗ dành, giọng điệu bất lực nhưng lại đầy sự cưng chiều.
"Cô ấy cũng đáng thương lắm, mồ côi cha mẹ từ nhỏ."
"Đáng thương cái gì chứ?" Lê Diễm Lộc khinh thường nói, "Nếu không phải tại cô ta, cha mẹ cô ta cũng đâu có chết."
"Chuyện đó cũng không thể trách em được, là do bọn bắt cóc không có mắt thôi."
Lời nói của cô ta như một tiếng sét đánh ngang tai tôi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Vụ bắt cóc năm đó không phải là một tai nạn sao?
"Em chỉ muốn cho cô ta một bài học thôi, ai ngờ cô ta lại chạy ra đường, hại cha mẹ mình bị xe tông chết." Lê Diễm Lộc bĩu môi, "Em cũng đâu có muốn vậy."
"Anh biết, anh biết mà." Trần Đắc Lộ dịu dàng an ủi, "Không phải lỗi của em."
Bên trong còn có tiếng của những người bạn khác của Trần Đắc Lộ.
"Lộ, cậu cũng ác thật đấy, lừa người ta bao nhiêu năm như vậy."
"Đúng vậy, cô ta có biết chuyện năm đó không?"
"Biết thì sao chứ? Chẳng lẽ cô ta dám làm gì Lộc à?" Một giọng nam khác xen vào, "Cùng lắm thì cho cô ta ít tiền là được rồi."
Tôi đứng ngoài cửa, cảm thấy trời đất như sụp đổ.
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến mức không thở nổi.
Đây không phải là sự thật, chắc chắn là tôi nghe nhầm rồi.
"Được rồi, đừng nói nữa." Giọng nói của Trần Đắc Lộ lạnh đi vài phần.
"Lộ, cậu đừng nói là cậu thích con nhỏ đó thật nhé?"
Trần Đắc Lộ cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy sự chế giễu: "Thích? Các cậu nghĩ nhiều rồi."
"Tôi chỉ thấy cô ta giống như một con chim hoàng yến đáng thương, nuôi trong lồng cũng khá thú vị."
"Nhìn cô ta từ một con nhóc nhà quê yếu đuối, dần dần trở nên tự tin, xinh đẹp dưới sự chăm sóc của tôi, cảm giác thành tựu này không tồi chút nào."
"Vậy còn chuyện kết hôn thì sao? Không phải cậu đã hứa với cô ta rồi sao?"
"Kết hôn?" Trần Đắc Lộ bật cười, "Chỉ là một đứa con gái mồ côi không có gì trong tay, cũng đòi làm mợ chủ nhà họ Trần sao? Nằm mơ à?"
Tôi bật ra một tiếng cười cay đắng, chua chát.
Tôi không biết mình đã rời khỏi đó như thế nào.
Trong đầu tôi trống rỗng.
Cả thế giới này thật hoang đường.
Tôi loạng choạng bước đi, rồi ngã khuỵu xuống đất.
Những lời nói của họ cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.
Giá như tôi chưa từng đến đây tối nay.
Giá như tôi chưa từng nghe thấy những lời nói đó.
Nhiều năm trước, trên đường đi học về, tôi bị một đám người lạ mặt bắt cóc. Chúng muốn tống tiền cha mẹ tôi.
Trong lúc hoảng loạn, tôi đã vùng chạy ra khỏi con hẻm nhỏ, lao ra đường lớn.
Cha mẹ tôi vì muốn cứu tôi mà đã bị một chiếc xe tải mất lái đâm phải.
Cảnh tượng đó đã trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng trong suốt cuộc đời tôi.
Tôi đã từng nghĩ đến việc tự tử.
Là Trần Đắc Lộ đã xuất hiện như một vị cứu tinh, kéo tôi ra khỏi vũng lầy tuyệt vọng.
Anh nói anh là người qua đường tốt bụng đã cứu tôi khỏi tay bọn bắt cóc.
Anh đã ở bên cạnh tôi trong suốt thời gian tôi lo hậu sự cho cha mẹ.
Anh đã ngăn cản tôi khi tôi đứng trên sân thượng, muốn kết thúc cuộc đời mình.
Anh nói: "Xuân, em còn có anh."
Anh đã tặng tôi một con mèo Ba Tư, đặt tên là Mít, nói rằng nó sẽ thay anh ở bên cạnh tôi.
Hóa ra, tất cả chỉ là một màn kịch.
Sự cứu rỗi mà tôi hằng mong đợi, lại chính là nguồn cơn của mọi đau khổ.
Tôi cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên cổ họng.
Tôi nhớ lại những ngày tháng bị giam cầm trong căn phòng tối tăm, lạnh lẽo.
Tôi nhớ lại tiếng la hét thất thanh của mình khi bị bọn chúng đánh đập.
Tôi nhớ lại hình ảnh Trần Đắc Lộ phá cửa xông vào, giống như một vị anh hùng.
Tôi nhớ lại anh đã ôm tôi vào lòng, dịu dàng nói: "Đừng sợ, có anh ở đây rồi."
Tôi nhớ lại sau khi cha mẹ qua đời, anh đã nắm tay tôi, nói rằng anh sẽ chăm sóc tôi suốt đời.
Tôi nhớ lại khi tôi đứng trên sân thượng, anh đã ôm tôi từ phía sau, giọng nói run rẩy: "Xuân, đừng làm chuyện dại dột, anh không thể sống thiếu em."
Tôi nhớ lại những lời tỏ tình lãng mạn, những bó hoa hồng đỏ thắm, những lời hứa hẹn về một tương lai hạnh phúc.
Tất cả đều là giả dối.
Cơn buồn nôn ngày càng dữ dội.
Đúng lúc này, tôi cảm thấy bụng dưới quặn lên một cơn đau nhẹ.
Tôi sững sờ.
Tôi nhớ lại, hôm nay tôi đến đây, không chỉ để kỷ niệm ba năm yêu nhau.
Mà còn để nói với anh rằng, chúng tôi sắp có con.
Tôi muốn cho anh một bất ngờ lớn.
Bây giờ, nó đã trở thành một trò hề lớn.
Tôi từ từ đứng dậy, lau đi nước mắt.
Tôi sẽ không để con mình sinh ra trong một gia đình như vậy.
Tôi sẽ mang con đi, rời khỏi nơi này.
Tôi lấy điện thoại ra, gọi cho giáo sư hướng dẫn của mình.
"Giáo sư, em muốn đi du học."