Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại năm mười chín tuổi, ngày đầu tiên tôi gặp anh ta.
Chương 1
Lục Bảo Ly POV:
Trần Nhật Cường, người đàn ông mà tôi đã hiến một quả thận để cứu mạng, giờ đây lại bắt tôi quỳ gối trong mưa bão, tỉ mỉ thêu một chiếc áo dài cưới... cho người phụ nữ khác.
Cơn bão gào thét bên ngoài cửa sổ, từng tia sét xé toạc bầu trời đêm, soi tỏ gương mặt tái nhợt của tôi. Mưa quất vào khung kính, âm thanh giống như tiếng roi da quất vào da thịt, lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Tôi quỳ trên sàn đá cẩm thạch lạnh buốt, cái lạnh thấm qua lớp váy mỏng manh, len lỏi vào từng tấc da thịt, đặc biệt là vết sẹo bên hông trái, nơi quả thận của tôi từng ở đó. Cơn đau âm ỉ lại kéo đến, quen thuộc đến mức khiến người ta phát sợ.
Quản gia Trương đứng bên cạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm, giọng nói lạnh như băng: "Thưa cô Lục, cậu Cường dặn, nếu trước bình minh mà cô vẫn chưa thêu xong đôi chim phượng hoàng này, thì cô không cần phải thêu nữa."
Bà ta đặt hộp kim chỉ xuống bên cạnh tôi, những cuộn chỉ ngũ sắc lấp lánh dưới ánh đèn chùm rực rỡ, trông thật trớ trêu.
"Và cũng không cần phải ở lại căn biệt thự này nữa." Quản gia Trương nói xong, xoay người rời đi, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà vang lên từng tiếng, xa dần, bỏ lại tôi một mình trong phòng khách rộng lớn, trống trải và cô độc.
Tôi cúi đầu, nhìn vào tà áo dài lụa đỏ rực đang dang dở trên tay. Đó là màu đỏ của hỷ sự, nhưng trong mắt tôi, nó lại giống như màu máu tươi, chói lòa đến đau đớn.
Tôi đã từng hỏi Cường, tại sao anh lại thích chim phượng hoàng đến vậy.
Anh ôm tôi từ phía sau, cằm tựa lên vai tôi, giọng nói trầm ấm và dịu dàng: "Vì phượng hoàng là vua của các loài chim, tượng trưng cho sự cao quý và vĩnh cửu. Giống như tình yêu của chúng ta vậy, Bảo Ly. Nó sẽ là duy nhất, không gì có thể thay thế."
Tình yêu duy nhất, không gì thay thế.
Vậy mà giờ đây, anh lại vì một lời phán của thầy bói mà đột ngột hủy hôn.
Sau cái chết của cha, Trần Nhật Cường như biến thành một con người khác. Anh ta trở nên mê tín một cách mù quáng. Thầy bói nói rằng tôi khắc mệnh, sẽ ảnh hưởng xấu đến sự nghiệp của anh ta.
Thật nực cười.
Khi anh ta gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, cần ghép thận gấp, chính tôi đã không do dự mà hiến một quả thận của mình. Lúc đó, sao thầy bói không nói tôi khắc mệnh anh ta?
Khi quả thận duy nhất còn lại của tôi dần suy yếu, tôi vẫn ngày đêm mong chờ đám cưới của chúng tôi. Lời hứa bên tai vẫn còn đó, nhưng người nói ra lời hứa đã thay lòng.
Anh ta tuyên bố đính hôn với Khâu Ánh Thy, con gái của một đối tác kinh doanh giàu có.
Và tôi, người đã từng là vị hôn thê của anh ta, giờ đây lại phải quỳ gối ở đây, thêu áo cưới cho tình địch của mình.
Kim thêu đâm vào đầu ngón tay, một giọt máu đỏ thẫm rỉ ra, hòa vào màu đỏ của lụa, không thể phân biệt.
Cơn đau từ đầu ngón tay truyền đến, nhưng không thể nào so được với nỗi đau trong tim.
Đúng lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, một cơn gió lạnh mang theo hơi mưa ùa vào. Khâu Ánh Thy khoác trên mình chiếc áo choàng lông chồn đắt tiền, bước vào, theo sau là Trần Nhật Cường với vẻ mặt lạnh lùng.
Ánh Thy liếc nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu. Cô ta bước đến, cúi xuống nhìn tác phẩm trên tay tôi, rồi đột nhiên giơ tay tát mạnh vào mặt tôi.
"Bốp!"
Một âm thanh giòn giã vang lên.
Đầu tôi ong ong, một bên má nóng rát. Tôi ngước lên, nhìn vào đôi mắt đắc thắng của cô ta.
Nước mắt không thể kìm nén được nữa, lăn dài trên gò má. Tôi không khóc vì cái tát, tôi khóc cho sự hy sinh ngu ngốc của mình, cho tình yêu đã chết.
Mọi người xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, không một ai lên tiếng. Họ là những người làm trong nhà, những người đã từng cúi đầu chào tôi "bà chủ tương lai". Giờ đây, họ chỉ im lặng đứng nhìn tôi bị sỉ nhục.
Tôi run rẩy, cố gắng đứng dậy, nhưng cơn đau từ vết sẹo bên hông và sự suy nhược của cơ thể khiến tôi không còn chút sức lực nào.
Tôi lại ngã khuỵu xuống sàn.
Tấm lụa đỏ trên tay rơi xuống, đôi chim phượng hoàng đang dang dở như đang cười nhạo sự thảm hại của tôi.
Tôi nhớ lại bức tranh sơn mài mà tôi đã thức trắng nhiều đêm để hoàn thành, món quà tôi tặng anh nhân kỷ niệm ba năm yêu nhau. Bức tranh "Phượng Hoàng Tái Sinh", với ý nghĩa dù có trải qua bao nhiêu khó khăn, tình yêu của chúng tôi cũng sẽ bền vững như phượng hoàng niết bàn, tái sinh từ tro tàn.
Nhưng anh ta, người đã từng trân trọng nó như báu vật, lại đem nó đi bán đấu giá chỉ để làm vui lòng Khâu Ánh Thy.
Cái lạnh từ sàn đá cẩm thạch thấm vào xương tủy, quả thận duy nhất còn lại của tôi bắt đầu co thắt dữ dội. Tôi cảm thấy một cơn đau buốt nhói, lan ra khắp vùng thắt lưng.
Tôi cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng, không muốn để họ thấy sự yếu đuối của mình.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi.
Tôi chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, càng lúc càng lớn, như đang khóc thương cho số phận bi thảm của tôi.
Từng mũi kim, từng đường chỉ, tôi đã dồn hết tâm huyết và tình yêu của mình vào đó. Tôi đã từng hy vọng có thể cùng anh mặc bộ lễ phục này, bước vào lễ đường.
Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là một giấc mơ tan vỡ.
Cơn đau ngày càng dữ dội, tôi cảm thấy cơ thể mình như đang bị xé toạc.
Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu, nhưng không khí lạnh lẽo chỉ khiến tôi ho sặc sụa.
Thời gian trôi đi thật chậm, mỗi giây mỗi phút đều là một sự tra tấn.
Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa. Cơ thể tôi mềm nhũn, ngã vật ra sàn nhà.
Tấm áo dài đỏ rực phủ lên người tôi, giống như một tấm vải liệm.
Xung quanh im lặng như tờ, chỉ có tiếng mưa vẫn rơi không ngớt.
Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy ý thức của mình dần dần tan biến.
Trong cơn mưa tuyết mịt mù, tôi quỳ gối trước cửa biệt thự, cả người lạnh cóng. Tuyết rơi dày đặc trên vai, trên tóc, biến tôi thành một người tuyết.
Trong lòng tôi đau như dao cắt, không phải vì cái lạnh, mà vì sự tuyệt vọng.
Anh ta đã hứa sẽ yêu tôi, sẽ chăm sóc tôi suốt đời.
Nhưng lời hứa đó, giờ đây đã trở thành một trò cười.
Tôi run rẩy đưa tay lên, tiếp tục thêu. Những ngón tay đã tê cóng, không còn cảm giác, nhưng tôi vẫn cố gắng điều khiển cây kim.
Máu từ đầu ngón tay lại rỉ ra, nhuộm đỏ cả tuyết trắng.
Mắt tôi đã mờ đi vì kiệt sức, nhưng tôi vẫn không dám dừng lại.
Bình minh sắp đến rồi.
Khi những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai chiếu rọi, tôi run rẩy đứng dậy.
Tôi lê bước chân nặng trĩu đến trước cửa, gõ nhẹ.
Bên trong không có bất kỳ tiếng động nào.