Người đàn ông từng thề sẽ che chở tôi khỏi mọi giông bão, giờ lại chính là người đẩy tôi vào địa ngục. Tình yêu của anh ta, lời hứa của anh ta, tất cả chỉ là một màn kịch được dàn dựng công phu.
Vào ngày cưới của họ, tôi trốn thoát. Khi máy bay cất cánh, tôi gửi đi một tin nhắn duy nhất.
"Tung ra tất cả. Tôi muốn họ thân bại danh liệt."
Chương 1
An Bình POV:
Vụ bê bối đạo nhái tác phẩm của Quỳnh Bích Như bị phanh phui, Hồng Gia Bảo, người đàn ông tôi yêu ba năm, đã lạnh lùng ném trước mặt tôi một bản thỏa thuận, buộc tôi phải đứng ra nhận hết mọi tội lỗi, nếu không, mẹ tôi đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt sẽ phải chết.
Anh ta đang đứng trước mặt tôi, dáng người cao lớn che khuất toàn bộ ánh sáng, giọng nói không còn chút hơi ấm nào của ngày xưa.
"An Bình, ký vào đi."
Tôi run rẩy nhìn vào bản hợp đồng trên bàn, rồi lại ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác như mình chưa bao giờ thực sự quen biết anh ta.
"Gia Bảo, tại sao? Tại sao lại là em?"
"Bởi vì Bích Như không thể chịu được điều này." Anh ta nói một cách thản nhiên, như thể đây là một chuyện hết sức bình thường. "Sự nghiệp của cô ấy sẽ bị hủy hoại."
"Vậy còn sự nghiệp của em thì sao? Em cũng là một nghệ nhân, anh biết mà." Tôi gần như gào lên, nước mắt không thể kìm được mà tuôn rơi.
Hồng Gia Bảo khẽ nhíu mày, có vẻ như anh ta không thích nhìn thấy tôi khóc. Anh ta lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
"Bác sĩ Vương, tình hình của bệnh nhân Hạ Lan thế nào rồi?"
Tôi nín thở, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
Đầu dây bên kia không biết đã nói gì, chỉ thấy sắc mặt của Hồng Gia Bảo ngày càng lạnh lẽo. Anh ta cúp máy, nhìn tôi bằng ánh mắt sắc như dao.
"Mẹ em đang suy thận giai đoạn cuối, An Bình. Mỗi một ngày điều trị đều tốn một khoản tiền khổng lồ. Em nghĩ mình có thể lo được không?"
Anh ta dừng lại một chút, rồi nhếch mép cười một cách tàn nhẫn. "À, suýt quên, bệnh viện này là của nhà họ Hồng."
Nói rồi, anh ta cầm lấy chiếc điều khiển trên bàn, hướng về phía màn hình theo dõi trong phòng bệnh của mẹ tôi.
"Bíp... bíp... bíp..."
Tiếng máy đo nhịp tim đều đặn vang lên.
Rồi đột nhiên, anh ta nhấn một nút.
"Tít..."
Đường kẻ xanh trên màn hình biến thành một đường thẳng tắp.
Trái tim tôi như ngừng đập. Toàn thân tôi lạnh toát.
"Dừng lại! Dừng lại ngay!" Tôi hét lên, lao về phía anh ta.
Anh ta dễ dàng giữ chặt lấy hai tay tôi, ghì tôi vào tường.
"Em thấy không, An Bình? Chỉ cần anh muốn, mẹ em sẽ..." Anh ta không nói hết câu, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Tôi cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, hơi thở trở nên khó khăn. Cảm giác như có hàng ngàn mũi kim đang đâm vào tim tôi.
"Anh... anh không thể làm thế..." Giọng tôi lạc đi, đầy tuyệt vọng. "Anh từng nói sẽ chăm sóc mẹ con em cơ mà."
"Đúng vậy." Anh ta gật đầu một cách lạnh lùng. "Nhưng em đã làm Bích Như tổn thương. Cô ấy đã khóc rất nhiều. Em phải bù đắp cho cô ấy."
"Chỉ vì cô ta khóc?" Tôi không thể tin vào tai mình. "Chỉ vì cô ta khóc mà anh định giết mẹ em sao?"
"Đừng nói khó nghe như vậy." Anh ta cau mày. "Anh chỉ đang cho em một sự lựa chọn. Ký vào bản hợp đồng này, mẹ em sẽ được điều trị tốt nhất. Còn không thì..."
Anh ta lại nhìn về phía màn hình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười bệnh hoạn. "Thời gian không còn nhiều đâu, An Bình. Bác sĩ nói, nếu ngừng lọc máu quá mười phút, mẹ em sẽ không qua khỏi."
"Năm phút." Anh ta giơ năm ngón tay lên. "Em còn năm phút."
Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, người mà tôi đã từng yêu bằng cả sinh mệnh. Người đã từng quỳ dưới mưa ba tiếng đồng hồ chỉ để cầu xin tôi tha thứ sau một lần cãi vã.
Tôi nhớ, ngày đó, anh ta ôm lấy tôi, run rẩy nói: "An Bình, đừng rời xa anh. Không có em, anh sẽ chết mất."
Tôi nhớ, khi chúng tôi đăng ký kết hôn, anh ta đã khóc. Anh ta nắm chặt tay tôi, nói rằng có được tôi là điều may mắn nhất trong cuộc đời anh ta.
Anh ta đã từng hứa sẽ tổ chức cho tôi một triển lãm cá nhân thật hoành tráng, để tất cả mọi người đều biết đến tài năng của tôi.
Nhưng rồi, Quỳnh Bích Như trở về.
Lần đầu tiên, vào ngày kỷ niệm một năm ngày cưới của chúng tôi, anh ta bỏ tôi lại một mình trong nhà hàng sang trọng, trước ánh mắt chế giễu của bao người, chỉ để chạy đến với Quỳnh Bích Như vì cô ta nói rằng cô ta bị đau dạ dày.
Lần thứ hai, vào ngày sinh nhật tôi, anh ta đang cùng tôi thổi nến thì nhận được điện thoại của Quỳnh Bích Như. Cô ta nói mình bị ngã trầy một miếng da ở đầu gối. Anh ta lập tức vứt bỏ mọi thứ, chạy đến bên cô ta, để lại tôi một mình với chiếc bánh kem lạnh ngắt.
Và bây giờ, anh ta đang dùng mạng sống của mẹ tôi để ép tôi phải gánh tội thay cho người con gái mà anh ta yêu thương.
Anh ta từng là người che chở cho tôi khỏi mọi giông bão.
Bây giờ, chính anh ta là người đẩy tôi vào cơn bão lớn nhất của cuộc đời.
Nước mắt tôi chảy dài trên má, hòa cùng với nỗi đau đớn và tuyệt vọng.
"Được." Tôi run rẩy nói. "Em ký."
Tôi cầm lấy cây bút, bàn tay run đến mức không thể viết nổi. Cuối cùng, tôi dùng hết sức lực còn lại, ký tên mình lên bản hợp đồng.
"Hồng Gia Bảo, tôi hận anh."
Sau khi ký xong, tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ một nói ra.
Ngay lập tức, tôi lao đến chiếc điều khiển, bàn tay run rẩy bật lại máy trợ thở cho mẹ.
"Bíp... bíp... bíp..."
Tiếng máy đo nhịp tim vang lên trở lại, kéo tôi ra khỏi bờ vực của sự tuyệt vọng.
Hồng Gia Bảo dường như không quan tâm đến lời nói của tôi. Anh ta nhếch mép cười, một nụ cười đầy thỏa mãn và tự đắc.
"Hận cũng là một dạng của yêu, An Bình. Anh biết em không thể sống thiếu anh."
Anh ta cầm lấy bản hợp đồng, hài lòng cất vào cặp.
"Đừng lo, triển lãm cá nhân của em, anh vẫn sẽ tổ chức. Sẽ là triển lãm hoành tráng nhất từ trước đến nay."
Anh ta nói, rồi quay người rời đi, để lại tôi một mình trong căn phòng lạnh lẽo, chìm trong nỗi đau của sự phản bội.
Triển lãm?
Tôi cười một cách chua chát. Có lẽ, đó sẽ là một triển lãm mang tên Quỳnh Bích Như, nhưng tất cả các tác phẩm đều là của tôi.
Tôi không còn hy vọng gì nữa.
Tôi lấy điện thoại, run rẩy gửi đi một tin nhắn.
"Anh Toàn, kế hoạch cần phải bắt đầu ngay bây giờ."
"An Bình, em chắc chứ?"
"Em chắc chắn. Xin anh, hãy giúp em đưa mẹ ra nước ngoài."