ình
y, trên mặt không có
hôn, em đư
uẩn bị sẵn. Đó là tin nhắn của một người bạn giả
àn hình điện thoại, rồi
m mạnh xuống đất. Chiếc túi văng ra, suýt chút
lao đến, đỡ l
ng trên vai tôi đau nhói.
ể ý đến điều đó. Anh ta nắm ch
ôi cố gắng
anh ta lạnh như băng. "Giao nốt nh
của anh rồi! Tôi đã nhậ
ao lại toàn bộ tâm huyết của mình
yết củ
g lần ngón tay bị kim đâm đến chảy máu, những giọ
ả cuộc
h vào cánh
u đớn buô
nhưng anh ta đã nhanh hơn m
ta cười một cách giả tạo. "Em đã làm Bích
ấy toàn th
ôi nói, giọng nói khàn đặ
Chia tay? An Bình, em quên rồi à? Chúng ta đã kế
ôi, ép tôi phải nhìn
em có nỡ rời
hững lời tôi đã t
cần ở bên anh, em c
phúc lớn nhất của em
anh ta, cảm thấy
ng nói
m cười, kéo tôi đến văn
không giống như một văn phòng làm việc mà giố
cao cấp, nhâm nhi ly cà phê, nhìn tô
đến rồi." Cô ta mỉm cười giả tạo.
như một vị vua đang thị sát lãnh địa của mình. Quỳnh
Bích Như. Trên màn hình máy tính, là bứ
cảm thấy
kêu lên. "Chị An Bình, chị đã
ia Bảo: "Gia Bảo, anh xem kìa,
file thiết kế được lưu ở đâu không? Hay là
há
t giáng xu
a Bảo t
Như ngay!" A
mắt anh ta, không một chút sợ hãi. "Anh bị mù
Bì
tốt. "Gia Bảo, anh đừng trách ch
giọng đầy cưng chiều: "Em thật tốt bụng. Nhưn
nh ta lại

GOOGLE PLAY