Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Người đàn ông đã làm tan nát trái tim cô ấy
Người đàn ông đã làm tan nát trái tim cô ấy

Người đàn ông đã làm tan nát trái tim cô ấy

5.0
24 Chương
15 Duyệt
Đọc ngay

Mười năm qua, tôi coi anh trai kế Mạc Khởi là cả thế giới, là vị thần duy nhất cứu rỗi tôi khỏi sự bắt nạt ở nhà họ Mạc. Nhưng khi mối tình đầu của anh ta là Đổng Trà trở về, anh ta đã không chút do dự vứt bỏ tôi. Anh ta lạnh lùng bắt tôi nhường lại chiếc vòng cổ ngọc lục bảo mà anh ta từng đấu giá tặng tôi cho cô ta. Anh ta đuổi tôi ra khỏi phòng, bắt tôi ngủ trong nhà kho ẩm ướt. Thậm chí, khi tôi đau bụng quằn quại vì viêm ruột thừa, anh ta lại nghĩ tôi có thai, thô bạo lôi tôi đến bệnh viện để phá thai, chỉ vì không muốn Đổng Trà buồn. Cho đến khi tôi vô tình đọc được nhật ký của anh ta, tôi mới biết, suốt mười năm qua, sự cưng chiều của anh ta chỉ vì tôi có đôi mắt giống Đổng Trà. Tôi chỉ là một kẻ thế thân. Trái tim tôi chết lặng. Tôi quyết định thoát khỏi anh ta. Tôi gọi điện cho An Bằng Việt, người đã chờ đợi tôi nhiều năm. "Chúng ta kết hôn đi."

Mục lục

Chương 1

Mười năm qua, tôi coi anh trai kế Mạc Khởi là cả thế giới, là vị thần duy nhất cứu rỗi tôi khỏi sự bắt nạt ở nhà họ Mạc.

Nhưng khi mối tình đầu của anh ta là Đổng Trà trở về, anh ta đã không chút do dự vứt bỏ tôi.

Anh ta lạnh lùng bắt tôi nhường lại chiếc vòng cổ ngọc lục bảo mà anh ta từng đấu giá tặng tôi cho cô ta.

Anh ta đuổi tôi ra khỏi phòng, bắt tôi ngủ trong nhà kho ẩm ướt.

Thậm chí, khi tôi đau bụng quằn quại vì viêm ruột thừa, anh ta lại nghĩ tôi có thai, thô bạo lôi tôi đến bệnh viện để phá thai, chỉ vì không muốn Đổng Trà buồn.

Cho đến khi tôi vô tình đọc được nhật ký của anh ta, tôi mới biết, suốt mười năm qua, sự cưng chiều của anh ta chỉ vì tôi có đôi mắt giống Đổng Trà.

Tôi chỉ là một kẻ thế thân.

Trái tim tôi chết lặng. Tôi quyết định thoát khỏi anh ta. Tôi gọi điện cho An Bằng Việt, người đã chờ đợi tôi nhiều năm.

"Chúng ta kết hôn đi."

Chương 1

Giản Ánh Như POV:

"Em đồng ý."

Tôi siết chặt điện thoại, giọng nói bình tĩnh đến mức xa lạ, như thể đó không phải là lời nói phát ra từ chính tôi.

Đầu dây bên kia im lặng mất vài giây, sau đó là một giọng nam trầm ấm, mang theo sự ngạc nhiên không thể che giấu.

"Như, em... em chắc chứ?"

An Bằng Việt, thiếu gia của tập đoàn An Thị hùng mạnh nhất Hà Nội, người đàn ông mà mọi cô gái đều mơ ước, giờ đây lại đang hỏi tôi một câu như vậy với giọng điệu không chắc chắn.

"Em chắc chắn," tôi lặp lại, từng chữ một, "Chúng ta kết hôn đi, Bằng Việt."

Tôi nghe thấy tiếng anh hít một hơi thật sâu.

"Được... được! Ánh Như, cuối cùng anh cũng chờ được ngày này! Anh sẽ chuẩn bị mọi thứ ngay lập tức, ngày mai anh sẽ đến đón em!"

Giọng nói của anh tràn ngập niềm vui sướng tột độ, giống như một đứa trẻ vừa nhận được món quà mà nó khao khát từ lâu.

Anh còn nói thêm rất nhiều điều, về kế hoạch đám cưới hoành tráng mà anh đã mường tượng từ lâu, về việc anh sẽ giới thiệu tôi với tất cả mọi người như thế nào, về việc anh sẽ không để tôi phải chịu bất kỳ ấm ức nào nữa. Mỗi lời anh nói đều tràn đầy sự chân thành và mong đợi.

Tôi chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng "ừm" một tiếng.

Trái tim tôi, đáng lẽ phải ngập tràn hạnh phúc, giờ đây lại giống như một tảng đá nặng trịch, chìm sâu xuống đáy hồ băng giá.

Cúp điện thoại, tôi đứng bên cửa sổ, nhìn ra màn đêm vô tận bên ngoài. Cơn gió lạnh lẽo thổi qua, khiến tôi rùng mình.

Cuộc hôn nhân này, đối với An Bằng Việt là tình yêu được đền đáp, còn đối với tôi, đó là lối thoát duy nhất.

Tôi, Giản Ánh Như, phải thoát khỏi Mạc Khởi.

Mười năm trước, mẹ tôi tái hôn, đưa tôi vào nhà họ Mạc. Khi đó tôi mới mười tuổi, một cô bé nhút nhát và sợ hãi, phải đối mặt với một môi trường hoàn toàn xa lạ. Cha dượng là một người đàn ông tốt, nhưng ông quá bận rộn với công việc. Còn những người họ hàng khác của nhà họ Mạc, họ chưa bao giờ thực sự chấp nhận sự tồn tại của hai mẹ con tôi.

Tôi đã trở thành đối tượng bị bắt nạt. Những đứa trẻ trong nhà họ Mạc, những anh chị em họ không cùng huyết thống, chúng coi tôi như một kẻ xâm nhập. Chúng giấu giày của tôi, xé sách vở của tôi, đổ nước bẩn lên giường của tôi.

Tôi đã khóc, đã mách mẹ, nhưng mẹ chỉ có thể xoa đầu tôi và nói, "Như ngoan, nhịn một chút nhé, chúng ta đang ở nhờ nhà người ta."

Sự bất lực và tủi thân gần như đã nhấn chìm tôi, cho đến khi Mạc Khởi xuất hiện.

Anh là con trai của cha dượng, anh trai kế của tôi. Anh lớn hơn tôi sáu tuổi. Lần đầu tiên anh đứng ra bảo vệ tôi là khi tôi bị mấy đứa trẻ khác dồn vào góc tường, đẩy ngã xuống đất.

Anh chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn chúng, "Cút đi."

Chỉ hai từ đơn giản, nhưng lại mang một sức nặng không thể chống lại. Những đứa trẻ đó sợ hãi bỏ chạy.

Sau đó, anh cúi xuống, kéo tôi dậy, phủi bụi trên quần áo tôi.

"Sau này có ai bắt nạt em, cứ nói với anh."

Đó là lời hứa của anh. Và anh đã giữ lời hứa đó trong suốt mười năm.

Từ đó trở đi, tôi trở thành "cái đuôi nhỏ" của Mạc Khởi. Anh đi đâu, tôi theo đó. Anh làm gì, tôi cũng muốn học theo. Anh là mặt trời, là vị thần, là cả thế giới của tôi.

Sự cưng chiều của anh dành cho tôi nổi tiếng khắp nơi. Anh sẽ vì tôi mà đánh nhau với người khác, sẽ vì tôi mà nửa đêm chạy đi mua món bánh tôi thích, sẽ vì tôi mà sẵn sàng chống lại cả gia đình.

Năm năm trước, mẹ tôi qua đời vì bạo bệnh. Trong đám tang, tôi đã khóc đến ngất đi. Khi tỉnh lại, người đầu tiên tôi nhìn thấy là Mạc Khởi. Anh nắm chặt tay tôi, đôi mắt đỏ hoe.

"Đừng sợ, có anh ở đây."

Sau đó, cha dượng muốn đưa tôi về cho họ hàng bên ngoại chăm sóc, nhưng Mạc Khởi đã nổi giận. Anh cãi nhau với cha một trận lớn, kiên quyết giữ tôi lại.

"Ánh Như là em gái con, con sẽ chăm sóc em ấy."

Từ đó, tình yêu tôi dành cho anh, thứ tình cảm vốn đã vượt qua giới hạn anh em, càng trở nên sâu đậm không thể kiểm soát. Tôi đã nhiều lần tỏ tình với anh, nhưng lần nào anh cũng chỉ xoa đầu tôi và nói bằng giọng điệu dịu dàng nhưng xa cách.

"Ngốc ạ, chúng ta là anh em."

Tôi đã nghĩ rằng anh chỉ coi tôi là em gái, cho đến một tháng trước.

Đêm đó, trong bữa tiệc sinh nhật của anh, anh đã uống rất nhiều rượu. Khi tôi dìu anh về phòng, anh đột nhiên kéo tôi vào lòng và hôn tôi.

Một nụ hôn sâu, nồng nàn, mang theo hương rượu và sự chiếm hữu mạnh mẽ.

Trong khoảnh khắc đó, tôi đã nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Tôi đã nghĩ rằng, cuối cùng thì tình yêu của tôi cũng được đáp lại.

Nhưng niềm vui ngắn ngủi đó đã bị dập tắt ngay ngày hôm sau.

Đổng Trà, người yêu thời thơ ấu của Mạc Khởi, đã đột ngột trở về nước.

Cô gái mà anh đã từng yêu say đắm, cô gái đã đi du học và cắt đứt liên lạc với anh suốt năm năm.

Sự xuất hiện của cô ấy giống như một cơn ác mộng. Mạc Khởi, người đêm qua còn hôn tôi say đắm, giờ đây lại vội vàng đẩy tôi ra xa. Anh nói với Đổng Trà, với vẻ mặt đầy tội lỗi và hoảng loạn.

"Trà Trà, em đừng hiểu lầm. Anh và Ánh Như chỉ là anh em thôi."

Chỉ là anh em.

Bốn từ đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.

Kể từ ngày đó, thái độ của Mạc Khởi đối với tôi đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Sự dịu dàng biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và xa cách. Anh bắt đầu tránh mặt tôi, thậm chí không muốn nói chuyện với tôi.

Anh và Đổng Trà lúc nào cũng quấn quýt bên nhau như hình với bóng, phô trương tình yêu của họ trước mặt tôi.

Tôi đã cố gắng tỏ ra không quan tâm, cố gắng mỉm cười và chúc phúc cho họ. Tôi tự nhủ rằng, có lẽ Mạc Khởi cảm thấy tội lỗi với Đổng Trà, có lẽ anh cần thời gian.

Tôi đã nghĩ rằng, chỉ cần tôi ngoan ngoãn chờ đợi, anh sẽ lại quay về bên tôi.

Nhưng tôi đã sai.

Hôm nay, Đổng Trà muốn lấy một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo. Đó là món quà sinh nhật tuổi mười tám mà Mạc Khởi đã tặng tôi. Anh đã bỏ ra rất nhiều tiền và tâm sức để đấu giá nó về cho tôi. Tôi đã trân trọng nó như sinh mệnh.

Mạc Khởi đến phòng tôi, lạnh lùng ra lệnh.

"Ánh Như, đưa chiếc vòng cổ ngọc lục bảo cho anh."

Tôi ngước nhìn anh, không thể tin vào tai mình.

"Tại sao?"

"Trà Trà thích nó." Anh nói, không một chút do dự.

Tôi nhìn anh, cố gắng tìm kiếm một chút quen thuộc trong đôi mắt anh, nhưng chỉ thấy sự xa lạ và lạnh lẽo. Tôi bình tĩnh gật đầu.

"Được thôi."

Tôi lấy chiếc hộp gấm ra, đưa cho anh. Anh có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự ngoan ngoãn của tôi, trong mắt anh lóe lên một tia phức tạp.

"Em..."

"Anh lấy đi, dù sao em cũng không cần nữa." Tôi ngắt lời anh, giọng điệu lễ phép nhưng xa cách, "Anh trai, nếu anh có thể làm Trà Trà vui, em nghĩ anh cũng sẽ rất vui."

Nghe thấy lời này, sắc mặt Mạc Khởi không những không vui lên mà còn trở nên tức giận. Anh nhìn tôi chằm chằm, như thể muốn nhìn thấu tâm can tôi.

"Giản Ánh Như, em lại giở trò gì vậy?"

Anh cảnh cáo, "Đừng nghĩ đến việc giở trò sau lưng anh, nếu không..."

Tôi mệt mỏi ngắt lời anh, "Anh trai, em không có tư cách ở căn phòng này nữa, đúng không? Vậy em có thể chuyển đến phòng dành cho người giúp việc được không?"

Tôi biết, từ khi Đổng Trà trở về, căn phòng này, nơi chứa đầy kỷ niệm của tôi và anh, đã không còn thuộc về tôi nữa.

Mạc Khởi đã từng nói, "Chỉ cần là thứ Ánh Như của anh thích, anh đều sẽ mang về cho em."

Nhưng bây giờ, anh lại dùng một giọng điệu tàn nhẫn và sỉ nhục nhất để nói với tôi.

"Cô cũng biết mình không xứng à? Phòng cho người giúp việc? Cô nghĩ mình là ai? Từ bây giờ, cô ngủ ở nhà kho đi."

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 24   11-07 00:24
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
Chương 22
17/10/2025
Chương 23
17/10/2025
Chương 24
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY