Hắn từng thề yêu tôi đến chết, nhưng lại chính tay đẩy tôi và con gái vào địa ngục.
Trong cơn tuyệt vọng tột cùng, tôi đã nhảy xuống biển. Nhưng khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã mất đi ký ức, và bên cạnh tôi là một người đàn ông khác. Anh ấy nói:
"Hãy sống sót."
Chương 1
Liễu Đan Thanh POV:
Đây là lần thứ ba anh ta phản bội tôi.
Tôi đứng trước cửa phòng ngủ, những âm thanh thân mật quen thuộc mà xa lạ vọng ra từ bên trong, mỗi một tiếng rên rỉ, mỗi một nhịp va chạm đều như một cây búa vô hình nện thẳng vào trái tim đang rỉ máu của tôi.
Bước chân tôi như bị đóng đinh tại chỗ, nặng trĩu, không thể nhấc lên nổi.
Cơn đau buốt nhói lan ra khắp lồng ngực, lan đến từng thớ thịt, từng tế bào, khiến tôi gần như không thể thở được.
Toàn thân tôi cứng đờ, lạnh ngắt, tựa như vừa bị ném vào một hầm băng vĩnh cửu.
Người ta nói Việt Cao Đình yêu tôi đến điên cuồng, yêu đến mức có thể vứt bỏ cả mạng sống.
Anh ta từng vì tôi mà từ bỏ vị trí người thừa kế, từng vì tôi mà chống lại cả gia tộc, từng vì tôi mà quỳ gối dưới mưa suốt một đêm chỉ để cầu xin sự tha thứ của tôi.
Anh ta đã cho tôi mọi thứ mà một người đàn ông có thể cho một người phụ nữ: sự lãng mạn, sự nuông chiều, sự tôn trọng và một tình yêu tưởng chừng như không gì có thể lay chuyển.
Nhưng tất cả những điều đó giờ đây chỉ còn là một trò cười mỉa mai.
Tôi vẫn nhớ như in lần đầu tiên tôi phát hiện anh ta ở cùng một người phụ nữ khác. Đó là một đêm mưa, giống hệt như đêm anh ta quỳ gối cầu xin tôi. Tôi đã lao đến, chất vấn, và anh ta giải thích rằng đó là một sự cố ngoài ý muốn, anh ta bị bỏ thuốc.
Anh ta quỳ xuống, ôm lấy chân tôi, khóc lóc và thề thốt sẽ không bao giờ có lần sau. Giọng anh ta run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu đầy tuyệt vọng, và tôi đã tin.
Lần thứ hai, anh ta nói mẹ anh ta dùng tính mạng để ép buộc. Bà tuyệt thực, đòi phải có cháu nối dõi. Người phụ nữ đó, Ứng Tú Anh, là người mà mẹ anh ta đã chọn.
Anh ta lại một lần nữa xin lỗi, lại một lần nữa thề độc. Anh ta nói rằng anh ta chỉ làm việc đó như một cái máy, trong lòng anh ta chỉ có mình tôi.
Và tôi, như một con ngốc, lại một lần nữa mềm lòng.
Mỗi lần anh ta ở cùng cô ta, động tĩnh đều rất kịch liệt, như thể muốn trút hết mọi sức lực, không biết mệt mỏi. Như thể anh ta muốn dùng sự điên cuồng đó để chứng minh điều gì, hoặc che giấu điều gì.
Và mỗi lần như vậy, tôi đều bị nhốt ở phòng bên cạnh, buộc phải nghe tất cả.
Nhưng hôm nay, là lần thứ ba.
Không còn lý do, không còn lời giải thích nào có thể bào chữa được nữa.
Sự kiên trì của tôi, tình yêu của tôi, tất cả đều đã bị nghiền nát thành tro bụi.
Tôi run rẩy quay người, bước chân loạng choạng trở về căn phòng nhỏ của mình ở cuối hành lang, nơi vốn dĩ được chuẩn bị cho khách.
Tôi đóng sầm cửa lại, tựa lưng vào cánh cửa lạnh ngắt, rồi từ từ trượt xuống.
Nước mắt, thứ mà tôi đã cố kìm nén suốt quãng đường, cuối cùng cũng vỡ òa như một con đê bị phá vỡ.
Tôi ôm lấy đầu gối, vùi mặt vào đó, khóc không thành tiếng. Cả cơ thể tôi co giật theo từng cơn nấc nghẹn.
Trớ trêu thay, hôm nay là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi.
Mới sáng nay, anh ta còn ôm tôi, hôn lên trán tôi, dịu dàng nói rằng anh ta đã chuẩn bị một bất ngờ lớn cho tôi vào buổi tối.
Thế nhưng, một cuộc điện thoại từ Ứng Tú Anh đã phá hỏng tất cả. Cô ta nói rằng hôm nay là ngày rụng trứng của cô ta.
Và anh ta, người chồng yêu tôi tha thiết, đã không chút do dự mà bỏ lại tôi để đến với người phụ nữ kia.
Gia tộc họ Việt có một nỗi ám ảnh về việc sinh con nối dõi. Bà nội của Cao Đình đã qua đời vì khó sinh. Chính vì vậy, anh ta luôn sợ hãi việc sinh nở, sợ tôi sẽ gặp nguy hiểm.
Anh ta từng ôm tôi và nói: "Đan Thanh, chúng ta không cần con. Anh chỉ cần em thôi. Anh không thể chịu đựng được việc mất em."
Sau khi kết hôn, anh ta luôn rất cẩn thận trong việc phòng tránh thai. Mỗi lần gần gũi, anh ta đều tự mình sử dụng biện pháp bảo vệ.
Nhưng rồi, mẹ anh ta, bà Việt, người phụ nữ quyền lực và độc đoán đó, đã bắt đầu gây áp lực. Bà bị chẩn đoán mắc bệnh nặng, và nguyện vọng cuối cùng của bà là được bế cháu nội.
Cao Đình, vì yêu tôi, vì không muốn tôi phải mạo hiểm, đã đưa ra một quyết định điên rồ: tìm người mang thai hộ.
Và Ứng Tú Anh, một cô gái có vẻ ngoài trong sáng, dịu dàng và xuất thân truyền thống, đã được lựa chọn.
Ba lần phản bội, là ba lần thân mật giữa Cao Đình và Tú Anh để "hoàn thành nhiệm vụ".
Lần đầu tiên, Tú Anh xuất hiện tại một bữa tiệc của gia đình họ Việt. Cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, trông ngây thơ và yếu đuối.
Cao Đình tỏ ra rất lạnh lùng với cô ta, thậm chí còn không thèm nhìn cô ta một cái.
Nhưng sau đó, bà Việt đã ra tay. Bà ta cho người bỏ thuốc vào ly rượu của Tú Anh và sắp xếp cho họ ở chung một phòng.
Còn tôi, tôi bị nhốt ở phòng bên cạnh.
Tôi nghe thấy tiếng cửa phòng bị khóa trái từ bên ngoài. Tôi nghe thấy tiếng Cao Đình gầm lên giận dữ, rồi tiếng đồ đạc bị đập vỡ.
Và rồi, là tiếng rên rỉ đau đớn xen lẫn khoái cảm của Tú Anh, tiếng thở dốc nặng nề của Cao Đình.
Tôi đập cửa đến mức hai tay sưng tấy, đỏ ửng. Tôi gào thét đến khản cả giọng. Nhưng không ai đáp lại.
Âm thanh đó như những mũi kim độc, xuyên qua bức tường, xuyên qua màng nhĩ, đâm thẳng vào trái tim tôi.
Tôi tuyệt vọng ngồi sụp xuống, bịt chặt hai tai lại, nhưng những âm thanh dâm đãng đó vẫn không ngừng vang lên, tra tấn tôi suốt cả một đêm dài.
Sáng hôm sau, khi cánh cửa được mở ra, tôi thấy Tú Anh run rẩy bước ra từ phòng của Cao Đình, hai chân cô ta mềm nhũn, gần như không đứng vững.
Cao Đình, với đôi mắt đỏ ngầu vì rượu và tội lỗi, đã quỳ xuống trước mặt tôi.
"Đan Thanh, anh xin lỗi... Anh bị gài bẫy... Anh thề, sẽ không bao giờ có lần sau nữa."
Tôi đã chọn tin anh ta.