Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Cuộc trốn thoát ngọt ngào của người vợ thay thế
Cuộc trốn thoát ngọt ngào của người vợ thay thế

Cuộc trốn thoát ngọt ngào của người vợ thay thế

5.0
24 Chương
72 Duyệt
Đọc ngay

Hợp đồng hôn nhân ba năm của tôi và Trác Minh Quốc sắp kết thúc. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để biến mất khỏi cuộc đời anh. Nhưng đúng lúc này, mối tình đầu của anh ta, Phạm Xuân Nghi, đột ngột trở về. Anh ta bắt tôi, người vợ hợp pháp, phải chăm sóc cho cô ta. Để mặc tôi bị mẹ anh ta đánh đến ngất đi, thậm chí ném tôi xuống hồ băng lạnh buốt. Tôi nhẫn nhịn tất cả, vì tôi biết, tình yêu của anh ta, tôi chưa bao giờ cần. Điều tôi muốn chỉ là ba mươi tỷ và sự tự do. Vào ngày hợp đồng kết thúc, tôi cầm lấy chi phiếu, xóa sạch mọi dấu vết và biến mất. Chỉ để lại cho anh một tờ giấy ghi lại những thói quen của anh, và sự thật rằng, người anh dày vò suốt ba năm qua, chỉ là một kẻ thế thân.

Mục lục

Chương 1

Hợp đồng hôn nhân ba năm của tôi và Trác Minh Quốc sắp kết thúc. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để biến mất khỏi cuộc đời anh.

Nhưng đúng lúc này, mối tình đầu của anh ta, Phạm Xuân Nghi, đột ngột trở về.

Anh ta bắt tôi, người vợ hợp pháp, phải chăm sóc cho cô ta. Để mặc tôi bị mẹ anh ta đánh đến ngất đi, thậm chí ném tôi xuống hồ băng lạnh buốt.

Tôi nhẫn nhịn tất cả, vì tôi biết, tình yêu của anh ta, tôi chưa bao giờ cần. Điều tôi muốn chỉ là ba mươi tỷ và sự tự do.

Vào ngày hợp đồng kết thúc, tôi cầm lấy chi phiếu, xóa sạch mọi dấu vết và biến mất.

Chỉ để lại cho anh một tờ giấy ghi lại những thói quen của anh, và sự thật rằng, người anh dày vò suốt ba năm qua, chỉ là một kẻ thế thân.

Chương 1

Lộc Kiều Trang POV:

Hợp đồng hôn nhân ba năm của chúng tôi sắp kết thúc, và tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để biến mất khỏi cuộc đời Trác Minh Quốc.

Tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên, phá vỡ sự im lặng trong căn biệt thự rộng lớn. Tôi liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn, màn hình hiển thị hai chữ "Ba nuôi".

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự chán ghét trong lòng và bắt máy.

"Alo, ba."

"Kiều Trang, ngày mai là tròn ba năm rồi." Giọng nói lạnh lùng, không một chút tình cảm của Lộc Chấn Nam vang lên từ đầu dây bên kia.

Ba năm.

Nghe đến đây, trái tim tôi bỗng đập nhanh hơn một nhịp.

Cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.

"Vâng, con biết." Tôi bình tĩnh đáp.

"Ba mươi tỷ đã được chuẩn bị xong, ngày mai con đến công ty lấy. Từ nay về sau, con và nhà họ Lộc không còn bất kỳ quan hệ nào nữa."

Giọng ông ta vẫn lạnh nhắt như cũ, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ chứ không phải con gái ruột của mình.

Nhưng tôi đã quen rồi.

Ba mươi năm qua, tôi chưa bao giờ cảm nhận được một chút hơi ấm nào từ cái gọi là "gia đình" này.

"Con hiểu rồi."

Tôi cúp điện thoại, âm thanh "tút tút" vang lên bên tai, lạnh lẽo đến mức khiến người ta cảm thấy cô độc.

Tôi bước đến bên cửa sổ, nhìn vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, nhưng trong mắt tôi, nó chỉ là một chiếc còng tay lạnh lẽo, giam cầm tôi suốt ba năm qua.

Ba năm trước, nhà họ Lộc và nhà họ Trác, hai gia tộc lớn nhất Thành phố Hồ Chí Minh, quyết định liên hôn thương mại để củng cố địa vị. Người được chọn là chị gái song sinh của tôi, Lộc Kiều Oanh, và tổng tài trẻ tuổi của tập đoàn Trác thị, Trác Minh Quốc.

Nhưng ngay trước ngày cưới, Lộc Kiều Oanh, người được nuông chiều từ nhỏ, đã bỏ trốn cùng người yêu của mình.

Cô ta để lại một lá thư, nói rằng cô ta không muốn trở thành vật hy sinh cho lợi ích gia tộc.

Gia đình tôi rơi vào hỗn loạn. Việc hủy hôn ước sẽ khiến nhà họ Lộc trở thành trò cười cho cả thành phố, và quan trọng hơn, sẽ khiến tập đoàn Lộc thị đang trên đà suy thoái càng thêm lao đao.

Trong lúc tuyệt vọng, ba nuôi Lộc Chấn Nam đã tìm đến tôi, người con gái bị bỏ rơi ở quê từ nhỏ.

Ông ta nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ, ra một điều kiện không thể chối từ: đóng giả Lộc Kiều Oanh, kết hôn với Trác Minh Quốc trong ba năm, đổi lại ba mươi tỷ và sự tự do mà tôi hằng ao ước.

"Minh Quốc là một người máu lạnh, nó sẽ không dễ dàng đối phó đâu. Con phải cẩn thận." Lời cảnh báo của ông ta vẫn còn văng vẳng bên tai tôi.

Tôi đã gật đầu đồng ý.

Đối với tôi lúc đó, ba mươi tỷ là một con số khổng lồ, là tấm vé duy nhất để tôi thoát khỏi cuộc sống tăm tối này.

Thế là, tôi, Lộc Kiều Trang, đã trở thành cô dâu thế thân, bước vào cuộc hôn nhân không tình yêu với Trác Minh Quốc.

Trác Minh Quốc, người đứng đầu đế chế kinh doanh hùng mạnh nhất Sài Gòn, là một người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo đúng như lời đồn. Khuôn mặt anh ta như được tạc tượng, đẹp đến nao lòng nhưng lại không có một chút hơi ấm.

Người ta nói rằng, trong tim anh ta đã có một bóng hình không thể xóa nhòa – mối tình đầu của anh, Phạm Xuân Nghi.

Phạm Xuân Nghi xuất thân nghèo khó, đã rời bỏ anh để ra nước ngoài du học. Từ đó, trái tim anh cũng đóng băng theo. Anh đồng ý cuộc hôn nhân này cũng chỉ vì áp lực từ gia đình và lợi ích thương mại.

Ba năm qua, tôi đã đóng vai một người vợ hiền thảo, yêu chồng tha thiết một cách hoàn hảo.

Căn biệt thự lạnh lẽo này, vì sự tồn tại của tôi mà dần có hơi người. Tôi nhớ rõ sở thích của anh, biết anh không ăn hành, không thích cà phê quá ngọt, áo sơ mi phải được ủi phẳng phiu không một nếp nhăn.

Phòng làm việc của anh luôn có một bình hoa tươi do chính tay tôi cắm. Mỗi khi anh về muộn, tôi luôn để một ngọn đèn và một bát canh nóng chờ anh.

Tất cả mọi người, từ người hầu trong nhà cho đến bạn bè của anh, đều nghĩ rằng tôi yêu anh đến điên cuồng, yêu đến mức đánh mất cả bản thân.

Họ nói Trác phu nhân yêu Trác tổng tài đến hèn mọn.

Chỉ có tôi biết, tất cả chỉ là một vở kịch.

Mỗi một nụ cười, mỗi một ánh mắt dịu dàng, mỗi một hành động quan tâm của tôi, đều chỉ để hoàn thành hợp đồng, để đổi lấy ba mươi tỷ và sự tự do.

Tảng băng ngàn năm như Trác Minh Quốc, dường như cũng có lúc bị sự "chân thành" của tôi làm cho tan chảy.

Anh bắt đầu về nhà sớm hơn, ánh mắt nhìn tôi không còn lạnh lẽo như trước, đôi khi còn có một chút dịu dàng thoáng qua. Anh thậm chí còn đưa tôi đến các buổi tiệc của giới thượng lưu, giới thiệu tôi là vợ của anh.

Anh bắt đầu gọi tên tôi, "Kiều Oanh", bằng một giọng trầm ấm khiến người ta say đắm.

Tôi đã nghĩ, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa, vở kịch này sẽ có một kết thúc hoàn hảo.

Nhưng đúng lúc này, Phạm Xuân Nghi đột ngột trở về.

Mọi thứ quay về điểm xuất phát.

Sự dịu dàng ngắn ngủi của Trác Minh Quốc hoàn toàn biến mất. Anh lại trở về với dáng vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn như trước. Mọi sự quan tâm, chú ý của anh đều dành cho Phạm Xuân Nghi.

Còn tôi, lại trở thành người vô hình trong chính ngôi nhà của mình.

Người hầu trong nhà nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, họ thì thầm sau lưng tôi, nói rằng chính thất cuối cùng cũng không bằng bạch nguyệt quang.

Tôi chỉ mỉm cười.

Tôi không quan tâm. Tình yêu của Trác Minh Quốc, tôi chưa bao giờ cần. Điều tôi cần, chỉ là ba mươi tỷ và sự tự do.

Tôi sinh ra đã là một đứa trẻ không được mong đợi. Mẹ tôi sinh đôi, nhưng thầy bói nói rằng hai đứa con gái sinh cùng giờ sẽ khắc mệnh nhau, một đứa sẽ mang lại tai họa cho gia tộc.

Thế là, tôi, người em gái, bị coi là điềm gở và bị vứt bỏ ở một vùng quê hẻo lánh, giao cho một người bà con xa nuôi nấng.

Còn Lộc Kiều Oanh, chị gái tôi, lại được sống trong nhung lụa, được coi như công chúa, được hưởng mọi sự yêu thương.

Tôi lớn lên trong sự thiếu thốn và ghẻ lạnh. Tôi chưa bao giờ biết tình thân là gì.

Vì vậy, tôi không hề cảm thấy đau lòng trước sự lạnh nhạt của Trác Minh Quốc. So với những gì tôi đã trải qua, sự lạnh nhạt này chẳng là gì cả.

Chỉ còn ba tháng nữa thôi.

Ba tháng nữa, tôi sẽ có được số tiền đó, tôi sẽ rời khỏi thành phố này, đến một nơi không ai biết tôi là ai, bắt đầu một cuộc sống mới. Một cuộc sống thực sự thuộc về Lộc Kiều Trang.

Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên.

Là Trác Minh Quốc.

Tôi hít một hơi, điều chỉnh lại giọng nói của mình, để nó nghe có vẻ dịu dàng và đầy mong chờ. "Minh Quốc, anh về chưa?"

"Cô đến bệnh viện XX ngay lập tức." Giọng anh lạnh như băng, ra lệnh.

Tim tôi chùng xuống. "Có chuyện gì vậy anh?"

"Xuân Nghi bị dị ứng đậu phộng, đang cấp cứu. Cô mang cháo yến mạch mà cô ấy thích ăn nhất đến đây."

Dị ứng đậu phộng?

Tôi nhớ rõ Phạm Xuân Nghi không hề bị dị ứng đậu phộng, thậm chí cô ta còn rất thích ăn. Món cháo yến mạch đó, cũng không phải là món cô ta thích. Đó là món tôi thích.

Nhưng tôi không nói ra.

"Vâng, em đến ngay." Tôi ngoan ngoãn đáp.

Ngoài trời, cơn bão đang gào thét. Mưa như trút nước, gió giật mạnh như muốn thổi bay tất cả.

Tôi biết, đây là một thử thách nữa mà Phạm Xuân Nghi dành cho tôi.

Tôi khoác vội chiếc áo mỏng, không cầm ô mà lao ra ngoài màn mưa. Nước mưa lạnh buốt táp vào mặt, quần áo nhanh chóng ướt sũng.

Tôi phải diễn cho tròn vai người vợ yêu chồng đến quên cả bản thân.

Chiếc xe lao đi trong mưa bão. Nước mưa tạt vào kính xe, khiến tầm nhìn trở nên mờ mịt.

Trong một khúc cua, một chiếc xe tải đột ngột lao tới. Tôi vội vàng đánh lái.

"Rầm!"

Chiếc xe của tôi đâm vào lan can bên đường. Đầu tôi đập mạnh vào vô lăng, một dòng máu ấm nóng chảy xuống trán.

Đau quá.

Nhưng tôi không dám dừng lại. Tôi cắn răng, khởi động lại xe, tiếp tục lao về phía bệnh viện.

Khi tôi mang theo hộp cháo yến mạch còn nóng hổi, với bộ dạng ướt sũng và trán còn đang rỉ máu đến phòng bệnh của Phạm Xuân Nghi, tôi đã đến trễ năm phút.

Cánh cửa phòng bệnh khép hờ. Tôi nghe thấy giọng nói nũng nịu của Phạm Xuân Nghi từ bên trong.

"Minh Quốc, có phải anh vẫn còn tình cảm với chị Kiều Oanh không? Tại sao anh lại đối xử tốt với chị ấy như vậy?"

Sự im lặng kéo dài một lúc.

Rồi tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp, nhưng vô cùng tàn nhẫn của Trác Minh Quốc.

"Không bao giờ. Người anh yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có em. Cô ta, chẳng qua chỉ là một kẻ thế thân."

Kẻ thế thân.

Ba chữ này, giống như một nhát dao, nhưng lại không khiến tôi cảm thấy đau đớn.

Ngược lại, tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm đến lạ.

May quá, anh ta không yêu tôi.

May quá, tất cả chỉ là một vở kịch.

Tôi đẩy cửa bước vào.

"Minh Quốc, Xuân Nghi, em mang cháo đến rồi." Tôi mỉm cười, nụ cười dịu dàng và cam chịu như mọi khi.

Cả hai người trong phòng đều sững sờ khi nhìn thấy bộ dạng của tôi.

"Trời ơi, Kiều Oanh, sao em lại thành ra thế này?" Trác Minh Quốc nhíu mày, có một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt anh.

"Em không sao. Em nghe nói Xuân Nghi bị dị ứng, lo quá nên vội vàng chạy đến." Tôi đặt hộp cháo lên bàn, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng che giấu sự mệt mỏi và đau đớn.

Tôi không nói cho anh biết về vụ tai nạn.

Không cần thiết.

Trác Minh Quốc cầm một chiếc khăn lông, định lau tóc cho tôi.

Đó là một hành động quan tâm hiếm hoi.

Nhưng tôi lại lùi về sau một bước, tránh khỏi sự tiếp xúc của anh.

"Em đi vệ sinh một chút."

Tôi bước vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại. Nhìn vào khuôn mặt tái nhợt và vết máu trên trán trong gương, tôi tự lau sạch vết thương, xử lý một cách đơn giản.

Cơn đau thể xác không là gì so với sự tự do đang ở ngay trước mắt.

Chỉ cần chịu đựng thêm một chút nữa thôi.

Khi tôi trở ra, Trác Minh Quốc đã ngồi bên giường, dịu dàng đút cháo cho Phạm Xuân Nghi.

Cảnh tượng này, tôi đã thấy quá nhiều lần.

Tôi lặng lẽ đứng ở một góc, chờ đợi.

Đột nhiên, cửa phòng tắm bị ai đó đá văng ra.

Trác Minh Quốc lao vào, vẻ mặt giận dữ, tóm lấy cánh tay tôi.

"Lộc Kiều Oanh! Cô lại giở trò gì nữa?"

Tôi ngơ ngác, không hiểu chuyện gì. Cánh tay bị anh ta siết chặt đến mức đau điếng.

"Rầm!"

Anh ta đẩy mạnh tôi vào tường. Đầu tôi đập vào bức tường lạnh lẽo, một cơn choáng váng ập đến.

"A..." Tôi đau đến mức kêu lên một tiếng, máu từ vết thương trên trán lại bắt đầu rỉ ra.

"Minh Quốc... anh làm gì vậy?" Tôi run rẩy hỏi.

Anh ta cúi xuống, đôi mắt đen sâu thẳm như vực tối, tràn ngập sự tức giận và chán ghét.

"Cô còn dám hỏi? Xuân Nghi vừa nói với tôi, cô ấy ngửi thấy mùi nước hoa lạ trên người tôi. Là cô cố tình xịt lên phải không? Cô muốn cô ấy hiểu lầm, muốn chia rẽ chúng tôi?"

Mùi nước hoa?

Tôi cúi đầu nhìn, trên cổ tay áo sơ mi của tôi quả thực có dính một chút nước hoa, là mùi mà tôi thường dùng. Chắc là lúc nãy vô tình dính vào.

"Không phải... Em không cố ý..." Tôi yếu ớt giải thích.

"Không cố ý?" Anh ta cười lạnh, bàn tay bóp cằm tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu lên đối diện với anh. "Lộc Kiều Oanh, tôi đã quá xem thường cô rồi. Sự hiền lành, cam chịu của cô, tất cả đều là giả tạo phải không? Cô yêu tôi, yêu đến mức muốn dùng thủ đoạn bẩn thỉu này để giữ tôi lại?"

Yêu?

Tôi suýt nữa đã bật cười thành tiếng.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 24   11-06 22:35
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
Chương 22
17/10/2025
Chương 23
17/10/2025
Chương 24
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY