ều Tra
h ta lao đến, bế thốc Phạm Xuân Nghi
lẽ đi t
vẫn sáng. Trác Minh Quốc đi đi
góc, im lặng nh
sĩ bước ra, vẻ
gân hàng máu của bệnh viện đang
với cô ấy." Tôi đứn
lại, nhìn tôi bằng
uan trọng hơ
ày. Gương mặt tôi tái nhợt vì mất máu
g bên cạnh, nhìn t
một cảm giác hỗn
có thể yêu một người đàn ông đến mức nào
g, tôi bước ra, thấ
ắng, cô ấy sẽ không
g rời đi?" Anh t
ở trung tâm thương mại chỉ là hiểu lầm."
hông?" Anh ta độ
gẩn n
cửa phòng ph
uật thàn
nhõm. Tôi cũng lùi về phía
lại, cô ta nhìn thấy t
a chị ấy đến đây? Anh muốn em
u lầm rồi..." Tôi
cô ấy đã hiến máu cứu em.
đầy nghi ngờ. "Anh phải chứng minh cho em
h chứng min
m chị ta xu
ân Nghi nhẹ nhàng như
nh Quốc
h đã yêu chị ta rồi không?
ốc nghiến răng. "Ngư
to lớn tiến đế
ông ch
c đó, tôi chỉ cả
buốt. Nước hồ như hàng ngàn
hóng mất đi nhiệt
ông bi
dần xuố
hấy bóng dáng Trác Minh Quốc đứn
i cùng, tôi chỉ nở
Lộc Kiều Trang, mà
o giờ được
ết, một bàn tay mạnh mẽ
i cảm thấy có người
đó, thì thầm: "Cho tôi đi.
nhiên siết ch
đáng sợ vang lên bên tai t

GOOGLE PLAY