Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Sự trừng phạt cuối cùng của một người vợ
Sự trừng phạt cuối cùng của một người vợ

Sự trừng phạt cuối cùng của một người vợ

5.0
10 Chương
43 Duyệt
Đọc ngay

Khi chồng tôi, Tưởng Quân Minh, bước ra khỏi đồn cảnh sát, anh ta không ôm lấy tôi, người vợ vừa bị đột nhập, mà lại che chở cho cô trợ lý, kẻ đột nhập. Tôi đã hy sinh cả thanh xuân và lòng tự trọng để giúp anh ta từ hai bàn tay trắng trở thành tổng tài. Nhưng khi cô ta cố tình làm vỡ kỷ vật duy nhất mẹ để lại cho tôi, anh ta lại lạnh lùng nói: "Chỉ là một cái bình thôi mà, em đừng nhỏ nhen như vậy." Tệ hơn nữa, anh ta còn đem bí mật nhục nhã nhất của tôi - chuyện tôi từng quỳ gối trước xã hội đen để cứu anh ta - kể cho cô ta nghe như một trò đùa. Cô ta cười vào mặt tôi: "Anh Minh nói mỗi khi chạm vào người chị, anh ấy đều cảm thấy bẩn." Tình yêu và mọi hy sinh của tôi, trong mắt anh ta, lại là một vết nhơ. Tôi bật cười điên dại. Tôi nhặt một mảnh vỡ của chiếc bình, lao đến và rạch một đường dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.

Mục lục

Chương 1

Khi chồng tôi, Tưởng Quân Minh, bước ra khỏi đồn cảnh sát, anh ta không ôm lấy tôi, người vợ vừa bị đột nhập, mà lại che chở cho cô trợ lý, kẻ đột nhập.

Tôi đã hy sinh cả thanh xuân và lòng tự trọng để giúp anh ta từ hai bàn tay trắng trở thành tổng tài. Nhưng khi cô ta cố tình làm vỡ kỷ vật duy nhất mẹ để lại cho tôi, anh ta lại lạnh lùng nói: "Chỉ là một cái bình thôi mà, em đừng nhỏ nhen như vậy."

Tệ hơn nữa, anh ta còn đem bí mật nhục nhã nhất của tôi - chuyện tôi từng quỳ gối trước xã hội đen để cứu anh ta - kể cho cô ta nghe như một trò đùa.

Cô ta cười vào mặt tôi: "Anh Minh nói mỗi khi chạm vào người chị, anh ấy đều cảm thấy bẩn."

Tình yêu và mọi hy sinh của tôi, trong mắt anh ta, lại là một vết nhơ.

Tôi bật cười điên dại. Tôi nhặt một mảnh vỡ của chiếc bình, lao đến và rạch một đường dài trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.

Chương 1

Tạ Diệp Lan POV:

Khi Tưởng Quân Minh bước ra khỏi đồn cảnh sát, cánh tay anh ta không ôm lấy tôi, người vợ vừa bị đột nhập, mà lại che chở cho Kha Thủy Ly, kẻ đột nhập.

"Chúng ta ly hôn đi," tôi nói, giọng bình thản đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên. Âm thanh lướt qua không khí lạnh lẽo của đêm, nhẹ bẫng như một chiếc lông vũ, nhưng lại mang sức nặng của ngàn cân.

Tưởng Quân Minh thậm chí không thèm nhìn tôi. Anh ta đang bận rộn kiểm tra xem Kha Thủy Ly có bị thương ở đâu không, đôi lông mày nhíu chặt lại vì lo lắng. Anh ta cởi áo khoác của mình, khoác lên người cô ta, giọng điệu dịu dàng đầy trách móc.

"Đã bảo em đừng làm chuyện dại dột rồi mà. Em xem, bây giờ thành ra thế này."

Tôi đứng đó, một mình, như một người ngoài cuộc trong chính bi kịch của mình. Cơn gió đêm luồn qua lớp áo mỏng, làm tôi rùng mình, nhưng cái lạnh đó không sao sánh được với sự băng giá trong tim tôi lúc này.

Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi thậm chí có thể đếm ngược.

Ba.

Hai.

Một.

Kha Thủy Ly, nép trong vòng tay của Tưởng Quân Minh, ngẩng khuôn mặt đẫm nước mắt lên. Đôi mắt cô ta đỏ hoe, sưng húp, trông vô cùng đáng thương. Cô ta nhìn tôi, giọng nói run rẩy như sắp vỡ tan.

"Chị Diệp Lan, em xin lỗi... Em thật sự không cố ý đâu. Em chỉ muốn mang tài liệu gấp cho anh Minh, em sợ làm phiền chị nghỉ ngơi nên mới... mới tự ý dùng chìa khóa anh ấy đưa. Em không ngờ chị lại báo cảnh sát... Em biết lỗi rồi, chị đừng giận anh Minh, được không ạ?"

Màn kịch hoàn hảo. Nước mắt, sự yếu đuối, lời xin lỗi đầy ẩn ý. Mỗi một chi tiết đều được tính toán để biến tôi thành một người vợ ghen tuông, ích kỷ và độc ác.

Và Tưởng Quân Minh, như mọi khi, đã không làm tôi "thất vọng".

Anh ta cuối cùng cũng quay sang nhìn tôi, nhưng trong đôi mắt đó không có sự quan tâm, chỉ có sự tức giận và thất vọng tột độ.

"Tạ Diệp Lan, em có thể đừng vô giáo dục như vậy được không?"

Vô giáo dục.

Lại là cụm từ đó.

Kể từ khi Kha Thủy Ly xuất hiện, mọi lỗi lầm đều thuộc về tôi. Tôi bị sốt cao, anh ta đang họp, không thể về, là tôi không biết thông cảm. Tôi gặp tai nạn xe, anh ta phải đưa Kha Thủy Ly đi cấp cứu vì cô ta bị đau dạ dày, là tôi không biết phân biệt nặng nhẹ. Anh ta đưa chìa khóa penthouse của chúng tôi cho cô ta, là tôi ghen tuông mù quáng.

Tôi luôn là người sai.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn run rẩy đang lan ra khắp cơ thể.

"Tưởng Quân Minh, tôi lặp lại lần cuối." Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, từng chữ một rõ ràng và đanh thép. "Chúng ta ly hôn."

Nói xong, tôi không thèm nhìn anh ta thêm một giây nào nữa, quay người đi về phía chiếc xe của mình. Tôi lướt qua Kha Thủy Ly, người vẫn đang sụt sùi trong lòng chồng tôi, và nở một nụ cười nhạt.

"Cô Kha, chúc mừng cô. Sắp được toại nguyện rồi."

"Đứng lại!"

Tưởng Quân Minh gầm lên, lao tới nắm chặt lấy cổ tay tôi. Lực của anh ta mạnh đến mức tôi cảm thấy xương mình như sắp gãy.

"Em làm loạn đủ chưa? Có biết vì em báo cảnh sát mà anh mất một hợp đồng quan trọng không? Em có biết Kha Thủy Ly chỉ là muốn tốt cho anh không?"

Anh ta vẫn đang bảo vệ cô ta.

"Anh ta giật mạnh tay tôi. "Em có thôi ngay cái kiểu ghen tuông vô lý đó đi không? Thủy Ly chỉ là trợ lý của anh, em ấy yếu đuối, cần người chăm sóc. Em là vợ anh, sao em không thể rộng lượng hơn một chút?"

Cổ tay tôi đau nhói, nhưng nỗi đau thể xác chẳng là gì so với sự mục rữa trong lòng. Sự mệt mỏi và thất vọng tích tụ bao lâu nay bỗng chốc vỡ òa. Tôi dùng hết sức lực còn lại, gào lên.

"Rộng lượng? Tưởng Quân Minh, anh có còn nhớ ba tháng trước tôi sốt 40 độ gọi cho anh, anh nói anh đang bận dỗ Kha Thủy Ly vì cô ta thất tình không? Anh có nhớ tháng trước tôi bị tai nạn xe, gọi cho anh cầu cứu, anh nói anh phải đưa Kha Thủy Ly đi bệnh viện vì cô ta bị đau dạ dày không? Anh có nhớ chính anh đã tự ý đưa chìa khóa nhà của chúng ta cho cô ta mà không hỏi tôi một tiếng nào không? Anh bảo tôi phải rộng lượng thế nào nữa?"

Mỗi một câu nói là một nhát dao đâm vào trái tim đã đầy sẹo của tôi.

"Anh ưu tiên cô ta trong mọi hoàn cảnh! Trong mắt anh, tôi còn không bằng một người trợ lý yếu đuối của anh! Bây giờ anh nói tôi vô giáo dục? Anh nói tôi ghen tuông? Đúng, tôi ghen đấy! Tôi ghen đến phát điên rồi! Anh hài lòng chưa?"

Giọng tôi vỡ ra trong tiếng nức nở. Nước mắt mà tôi đã cố kìm nén cuối cùng cũng không thể kiểm soát được nữa, lăn dài trên má. Thế giới trước mắt tôi nhòe đi.

"Tưởng Quân Minh," tôi thì thầm, giọng nói khản đặc vì gào thét. "Tình yêu của chúng ta, đến đây là hết thật rồi."

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 10   11-06 22:34
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY