Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Tình Cảm Lãng Mạn / Khi một người thừa kế Mafia làm tan nát trái tim tôi
Khi một người thừa kế Mafia làm tan nát trái tim tôi

Khi một người thừa kế Mafia làm tan nát trái tim tôi

5.0
21 Chương
Đọc ngay

Tác phẩm sơn mài tôi tạo ra cho Giản Bá Hùng, món quà cho sinh nhật lần thứ 22 của tôi và là khởi đầu cho cuộc sống chung của hai chúng tôi. Nhưng rồi tôi nghe thấy anh ta nói với trợ lý rằng anh ta đang giả vờ đính hôn để loại bỏ tôi. Anh ta cần một nữ hoàng, không phải một công chúa như tôi. Tại bữa tiệc, anh ta công khai vị hôn thê mới, người đang giả vờ mang thai. Khi giàn đèn rơi xuống, anh ta lao đến bảo vệ cô ta, bỏ mặc tôi trong nguy hiểm. Tàn nhẫn hơn, anh ta tin lời vu khống của cô ta, đẩy tôi đang ngồi trên xe lăn xuống hồ nước lạnh lẽo. "Nếu cô không muốn tự mình biến mất," giọng anh ta vọng xuống, "thì tôi sẽ giúp cô." Mười năm chờ đợi, mười năm yêu thương, đổi lại là sự phản bội và một nhát dao chí mạng. Lần này, tôi sẽ không trốn chạy trong đau khổ nữa. Tôi sẽ xóa sổ bản thân khỏi cuộc đời anh ta, giống như cách anh ta đang cố gắng xóa sổ tôi.

Mục lục

Chương 1

Tác phẩm sơn mài tôi tạo ra cho Giản Bá Hùng, món quà cho sinh nhật lần thứ 22 của tôi và là khởi đầu cho cuộc sống chung của hai chúng tôi.

Nhưng rồi tôi nghe thấy anh ta nói với trợ lý rằng anh ta đang giả vờ đính hôn để loại bỏ tôi. Anh ta cần một nữ hoàng, không phải một công chúa như tôi.

Tại bữa tiệc, anh ta công khai vị hôn thê mới, người đang giả vờ mang thai. Khi giàn đèn rơi xuống, anh ta lao đến bảo vệ cô ta, bỏ mặc tôi trong nguy hiểm. Tàn nhẫn hơn, anh ta tin lời vu khống của cô ta, đẩy tôi đang ngồi trên xe lăn xuống hồ nước lạnh lẽo.

"Nếu cô không muốn tự mình biến mất," giọng anh ta vọng xuống, "thì tôi sẽ giúp cô."

Mười năm chờ đợi, mười năm yêu thương, đổi lại là sự phản bội và một nhát dao chí mạng. Lần này, tôi sẽ không trốn chạy trong đau khổ nữa. Tôi sẽ xóa sổ bản thân khỏi cuộc đời anh ta, giống như cách anh ta đang cố gắng xóa sổ tôi.

Chương 1

Góc nhìn của Trịnh Tố Uyên:

Tác phẩm sơn mài được thiết kế riêng mà tôi tạo ra cho công ty mới của Giản Bá Hùng, món quà cho sinh nhật lần thứ 22 của tôi và là khởi đầu cho cuộc sống chung của hai chúng tôi, đã tuột khỏi tay tôi ngay khi tôi nghe thấy anh ta nói với trợ lý đặc biệt của mình rằng anh ta đang giả vờ đính hôn để loại bỏ tôi.

Tiếng "choang" vang lên, sắc bén và chói tai, cắt đứt hoàn toàn tiếng nhạc jazz du dương trong hành lang. Tác phẩm sơn mài mà tôi đã thiết kế riêng cho Giản Bá Hùng vỡ tan dưới chân tôi, cũng giống như trái tim tôi vậy.

Lớp sơn mài đen bóng, thứ mà tôi đã dành vô số đêm để mài giũa, giờ đây nứt toác thành hàng trăm mảnh, để lộ ra lớp gỗ mộc mạc bên trong. Đôi tay tôi run rẩy, nhưng không phải vì mất mát tác phẩm nghệ thuật. Chúng run rẩy vì những lời nói lạnh lùng, tàn nhẫn mà tôi vừa nghe được từ phía sau cánh cửa gỗ lim đang hé mở.

"Lòng trung thành của cô ấy là một gánh nặng."

Giọng nói của Giản Bá Hùng, giọng nói mà tôi đã yêu thương và khắc sâu vào tâm khảm suốt mười năm qua, giờ đây giống như một lưỡi dao băng giá.

Sầm Tấn Đạt, trợ lý đặc biệt của anh ta, thì thầm đáp lại, giọng điệu đầy nịnh hót. "Nhưng, Giản tổng, Trịnh tiểu thư đã ở bên cạnh ngài nhiều năm như vậy…"

"Chính vì thế nên mới phiền phức," Hùng ngắt lời, sự thiếu kiên nhẫn trong giọng nói của anh ta không hề che giấu. "Cô ấy quá ngây thơ, quá trong sáng. Cô ấy giống như một con búp bê sứ trong thế giới của chúng ta. Tôi cần một nữ hoàng, không phải một công chúa."

Từng lời, từng chữ thấm vào tai tôi, đông cứng lại trong lồng ngực. Búp bê sứ. Đó là cách anh ta nhìn nhận tôi sao? Sau tất cả những năm tháng tôi dành trọn trái tim mình cho anh ta?

Tôi lớn lên trong thế giới của các tập đoàn quyền lực, nơi các cuộc hôn nhân là những vụ sáp nhập và tình yêu là một loại hàng hóa. Nhưng tôi luôn tin rằng chúng tôi là một ngoại lệ. Tôi, Trịnh Tố Uyên, và anh, Giản Bá Hùng, người thừa kế của tập đoàn Giản Thị. Tôi tin rằng chúng tôi là định mệnh.

Niềm tin đó bắt đầu từ một thập kỷ trước, tại một sự kiện từ thiện của gia đình. Tôi khi đó mới mười hai tuổi, vô tình đi lạc vào khu vực hậu đài. Một giàn đèn sân khấu khổng lồ đột nhiên lỏng ra và lao thẳng xuống chỗ tôi đứng. Tôi đã đứng sững người vì sợ hãi, chỉ biết nhắm chặt mắt chờ đợi cái chết.

Nhưng rồi, một vòng tay mạnh mẽ đã ôm lấy tôi và kéo tôi ra khỏi nguy hiểm ngay trong gang tấc.

Đó là Giản Bá Hùng.

Anh ta, lúc đó là một thiếu niên mười sáu tuổi, cao lớn và lạnh lùng, nhưng trong khoảnh khắc đó, anh ta là vị cứu tinh của tôi. Anh ta giữ chặt tôi trong vòng tay, và tôi có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ của anh ta qua lớp áo sơ mi.

"Em không sao chứ?" Giọng anh ta trầm và khàn, nhưng lại khiến tôi cảm thấy an toàn một cách kỳ lạ.

Tôi chỉ có thể gật đầu, vẫn còn quá sốc để nói nên lời.

Anh ta nhìn tôi một lúc, đôi mắt đen sâu thẳm của anh ta dường như nhìn thấu tâm can tôi. Sau đó, anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc hộp sơn mài nhỏ, màu đen tuyền, có khắc huy hiệu của gia tộc Giản Thị - một con chim ưng đang dang rộng đôi cánh. Anh ta đặt nó vào lòng bàn tay tôi.

"Cầm lấy đi," anh ta nói. "Coi như là quà gặp mặt."

Đó không chỉ là một món quà. Trong thế giới của chúng tôi, việc một người thừa kế tặng huy hiệu gia tộc của mình cho một người khác là một lời tuyên bố chiếm hữu thầm lặng. Nó có nghĩa là, "Cô ấy là của tôi."

Kể từ ngày đó, chiếc hộp sơn mài đó đã trở thành vật báu thiêng liêng nhất của tôi. Nó là lời hứa, là đức tin của tôi.

Năm tôi mười tám tuổi, tôi lấy hết can đảm để tỏ tình với anh ta. Tôi đứng trước mặt anh ta, trái tim đập như trống trận, và nói, "Em yêu anh, Bá Hùng."

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt không hề có sự ngạc nhiên, chỉ có một sự xa cách cố hữu. Anh ta không nói yêu tôi. Thay vào đó, anh ta đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi và nói, "Đợi anh. Khi em đủ trưởng thành, khi em có thể sát cánh bên anh, chúng ta sẽ ở bên nhau."

Lời hứa hẹn bâng quơ đó đã trở thành lời thề thiêng liêng đối với tôi.

Tôi đã dành bốn năm tiếp theo tại trường Đại học Mỹ thuật, không phải vì đam mê nghệ thuật, mà vì tôi muốn trở thành người phụ nữ "đủ trưởng thành" để xứng đáng với anh ta. Tôi học nghệ thuật sơn mài, một ngành nghệ thuật truyền thống và tinh tế, bởi vì tôi muốn tạo ra những thứ đẹp đẽ cho anh ta, để chứng minh rằng tôi có thể mang lại giá trị cho thế giới của anh ta.

Và hôm nay, sinh nhật lần thứ 22 của tôi, tôi đã hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp của mình - một bức tranh sơn mài lớn mô tả cảnh một con chim ưng bay vút trên những ngọn núi hùng vĩ, một món quà dành cho công ty mới của anh ta. Tôi đã nghĩ rằng đây sẽ là ngày anh ta thực hiện lời hứa của mình.

Nhưng những gì tôi nghe được lại là một sự thật tàn nhẫn.

Giọng của Vương Huyền Thoại, một nữ doanh nhân đầy tham vọng và cũng là đối tác kinh doanh mới của Hùng, vang lên từ trong phòng, ngọt ngào như mật ong tẩm độc. "Vậy, anh định giải quyết con búp bê sứ đó như thế nào? Em không muốn có bất kỳ sự hiểu lầm nào khi chúng ta công bố tin đính hôn."

"Đừng lo," Hùng đáp, giọng điệu trấn an. "Anh sẽ để cô ta thấy rõ vị trí của mình. Một cuộc đính hôn giả, một đứa bé giả. Cô ta sẽ tự biết đường mà rút lui."

Thai giả? Đính hôn giả?

Cơ thể tôi lạnh toát. Chiếc hộp gỗ gụ tinh xảo trong tay tôi, thứ chứa đựng tác phẩm mà tôi đã đổ bao tâm huyết, bỗng trở nên nặng trĩu. Nó tuột khỏi những ngón tay tê cóng của tôi, rơi xuống sàn đá cẩm thạch.

Âm thanh vỡ nát vang vọng trong hành lang trống rỗng, nhưng dường như không ai trong phòng nghe thấy. Hoặc có lẽ, họ không quan tâm.

Tôi đứng đó, bất động, giữa những mảnh vỡ của món quà và những mảnh vỡ của trái tim mình. Thế giới của tôi, thế giới được xây dựng trên một lời hứa và một chiếc hộp sơn mài nhỏ, đã sụp đổ hoàn toàn.

Tôi không khóc. Nước mắt dường như đã đóng băng lại bên trong. Tôi chỉ cảm thấy một sự trống rỗng đến tê dại.

Tôi từ từ quay người, bước đi một cách máy móc, bỏ lại sau lưng những mảnh vỡ và những lời nói dối. Mưa bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ, những hạt mưa lạnh lẽo hắt vào tấm kính, giống như những giọt nước mắt mà tôi không thể rơi.

Điện thoại trong túi tôi rung lên. Là Hùng. Chắc anh ta đã nghe thấy tiếng động.

Tôi không trả lời. Tôi chỉ nhìn chằm chằm vào tên anh ta trên màn hình, rồi nhấn nút tắt nguồn.

Mọi thứ đã kết thúc rồi. Mối liên kết giữa chúng tôi, thứ mà tôi đã nâng niu suốt mười năm, đã bị chính tay anh ta cắt đứt.

Tôi sẽ rời đi. Tôi sẽ xóa sổ bản thân khỏi cuộc đời anh ta, giống như cách anh ta đang cố gắng xóa sổ tôi.

Đây không phải là một sự rút lui trong đau khổ. Đây là một lời tuyên bố.

Anh ta muốn một nữ hoàng? Anh ta sẽ không bao giờ có được tôi.

---

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 21   11-06 22:28
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY