Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Đô Thị Đương Đại / Bạn trai ngoại tình, không biết tôi là con một của tỷ phú
Bạn trai ngoại tình, không biết tôi là con một của tỷ phú

Bạn trai ngoại tình, không biết tôi là con một của tỷ phú

5.0
21 Chương
227 Duyệt
Đọc ngay

Yêu nhau ba năm, Giang Tứ Niên lén lút kết hôn với gái giàu Hứa An An sau lưng tôi. Anh ta nói: "Tri Ý, anh là con riêng, chỉ có việc kết hôn với cô ta thì bố anh mới chấp nhận anh, nhận anh làm con." Trong lòng tôi đầy sự chế giễu, anh ta chỉ vì dục vọng mà tìm lý do mà thôi. Tôi quyết định chia tay nhanh gọn, Giang Tứ Niên lại giam lỏng tôi, không thấy ngày đêm. "Những tháng ngày cơm đút tận miệng như vậy, em có cố gắng cả đời cũng không có được, em còn gì không hài lòng chứ?" Và sau đó, anh ta múa vui cho Hứa An An, ép tôi nhảy từ sân thượng 17 tầng xuống. Họ chắc chắn rằng tôi không quyền không thế, nhưng lại không biết rằng tôi là người thừa kế duy nhất của tỷ phú.

Mục lục

Bab 1 Chuơng 1 Sự phản bội trong hôn lễ.

Năm thứ ba yêu nhau, Giang Tứ Niên đã âm thầm kết hôn với thiên kim tiểu thư nhà giàu Hứa An An sau lưng tôi.

Anh ta nói: [Tri Ý à, anh là còn ngoài giá thú, chỉ có kết hôn với cô ấy, anh mới được cha mình công nhận và được nhận tổ quy tông.]

Trong lòng tôi thấy mỉa mai, anh ta chỉ đang tìm lý do cho lòng tham của mình mà thôi.

Tôi quyết định dứt khoát chia tay, nhưng Giang Tứ Niên lại biến tôi thành một con chim bị giam cầm trong lồng vàng, tối tắm chẳng thấy ánh mắt trời.

[Cuộc sống ăn sẵn ngồi không thế này là thứ mà em cố gắng cả đời cũng chẳng thể có được đấy, em còn gì mà bất mãn chứ?]

Sau đó, vì để làm Hứa An An vui, anh ta ép tôi nhảy từ tầng sân thượng 17 xuống.

Bọn họ chắc chắn rằng tôi là kẻ không quyền không thế nhưng lại chẳng hề biết tôi mới là người thừa kế duy nhất của gia tộc giàu có bậc nhất.

-

"Thẩm Tri Ý, cô còn đứng ngơ ngác ra đấy làm gì, mau lên món đi."

Bên tai là tiếng thúc giục của ông chủ, nhưng Thẩm Tri Ý lại dường như chẳng nghe thấy, cô chỉ chăm chú nhìn đôi vợ chồng son đang trao nhẫn cho nhau trên sân khấu.

Buổi hôn lễ vô cùng vui vẻ, đáng ra cô cũng nên vỗ tay chúc mừng, nhưng cô lại không thể làm nổi...

Chỉ vì, chú rể trên sân khấu chính là người bạn trai mà cô đã yêu ba năm nay - Giang Tứ Niên.

Còn cô dâu, lại chính là kẻ thù không đội trời chung thời đại học của cô, Hứa An An.

Sau khi trao nhẫn xong, Giang Tứ Niên vén khăn voan của Hứa An An lên rồi trao cho cô ta một nụ hôn chân thành đầy nóng bóng trước ánh mắt của mọi người.

"Tôi xin hứa, dù sống chết hay bệnh tật, cả đời này tôi chỉ yêu một mình An An."

Anh ta cầm micro, một tay kia nắm lấy tay Hứa An An, sự dịu dàng gần như tan chảy trong ánh mắt ấy.

Trông thấy bộ dạng đắm đuối si tình đó của anh ta, Thẩm Tri Ý chỉ cảm thấy mỉa mai vô cùng.

Rõ ràng người đàn ông ấy tối qua vẫn còn quấn quýt bên cô, hôm nay đã biến thành bạn đời của người khác mà không hề có một dấu hiệu báo trước.

Có lẽ cô nên lao tới, vạch trần bộ mặt thật của anh ta.

Hoặc có lẽ, cô nên nước mắt lưng tròng, sau đấy làm loạn lên, hỏi anh ta tại sao lại phản bội mình.

Nhưng đôi chân của cô lại nặng như chì, khiến cô đứng bất động tại chỗ, cảm nhận từng cơn đau đang lan toả tới trái tim theo từng phút từng giây.

Giang Tứ Niên đang cùng người khác chúc rượu, trò chuyện vui vẻ, đột nhiên như có linh cảm, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa mang đồ ăn lên.

Dưới ánh sáng chói lọi, ánh mắt của họ giao nhau, chỉ khác là, cô thì thất vọng đẫm lệ, còn anh ta hoảng hốt bối rối.

Anh ta vô thức định bước về phía cô, nhưng lại bị Hứa An An ôm chặt cánh tay không buông.

"Tứ Niên, anh định đi đâu vậy? Bố em đang tìm anh có chuyện cần nói đấy, vừa hay trong tay ông ấy có một khoản tiền để trống, không phải anh luôn muốn khởi nghiệp sao?"

Một bên là Thẩm Tri Ý không hề có chút bệ đỡ, bên còn lại là cơ hội để dựa hơi mà anh ta đã hằng mong muốn.

Sau vài giây do dự ngắn ngủi, Giang Tứ Niên đã đưa ra lựa chọn.

Anh ta vờ như không có gì, mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Không có gì, anh sợ em đói nên định lấy bánh cho em thôi. Nhưng nếu bố vợ có chuyện cần nói thì chúng ta qua đó trước đi."

Vừa dứt lời, anh ta liền thân mật ôm lấy Hứa An An, hai người quay người đi về bàn tiệc chính của đám cưới.

Cho dù Thẩm Tri Ý đã chấp nhận thực tế trước mắt, nhưng vẫn không khỏi đau lòng trước lựa chọn của anh ta.

Người đàn ông từng hứa hẹn sẽ không thay lòng với cô, giờ đã thay đổi thật rồi...

Cô chẳng thèm để ý tới quản lý, thẳng thừng trút bỏ bộ đồng phục bên ngoài ra, rồi lặng lẽ rời khỏi nơi náo nhiệt này.

...

Thẩm Tri Ý ngẩn ngơ bước đi trong cơn gió lạnh giữa phố phường, điện thoại bất ngờ đổ chuông.

Là tin nhắn Giang Tứ Niên gửi tới, anh ta nói: [Tri Ý, đợi anh về rồi anh sẽ giải thích với em nhé? Anh chỉ yêu mình em thôi, tất cả mọi chuyện hôm nay đều không phải là thật.]

Nội dung tin nhắn chắc như đinh đóng cột, như thể cô đã hiểu lầm thật vậy.

Một lát sau, cô nhấp vào ảnh đại diện của anh ta rồi không chút do dự nhấn nút chặn.

Cô cũng xoá sạch ba trăm bảy mươi tấm ảnh chụp chung trong điện thoại.

"Cô Thẩm, cô lại tới đây xem chiếc váy cưới này sao?"

Nhân viên cửa hàng xuất hiện trước mắt, cô ngơ ngác một hồi rồi bắt đầu nhìn xung quanh, hoá ra bản thân đã bất giác đi tới trước cửa kính của cửa hàng vá cưới.

Bên trong cửa kính bày một chiếc váy cưới đính đầy kim cương hồng, trị giá hai mươi vạn.

Mà nhân viên nói "lại" là vì cô và Giang Tứ Niên đã từng nhiều lần xuất hiện ở đây, mơ tưởng về tương lai hạnh phúc qua lớp kính.

Suy nghĩ bay xa, năm ấy cô hai mươi tuổi, gặp phải Giang Tư Niên đang quỳ trước cửa nhà họ Giang.

Hôm ấy, mưa như trút nước, nước mưa nhỏ từ tóc anh ta nhỏ xuống, khiến cho vẻ ngoài lạnh lùng của anh ta lại thêm phần yếu đuối.

Qua lời bạn bè, cô mới biết hoá ra anh ta là đứa con ngoài giá thú không được nhà họ Giang công nhận, vào mỗi dịp sinh nhật hàng năm của bố Giang, anh ta sẽ đều quỳ ngoài cửa để thể hiện lòng hiếu thảo.

Chỉ có điều, bố Giang chưa từng gặp anh ta lấy một lần, thậm chí còn thẳng thừng tuyên bố không nhận đứa con trai này.

Theo lý mà nói, một đứa con gái một của một gia đình giàu có bậc nhất Tân Cảng như cô sẽ không dây dưa với người như vậy.

Thế nhưng, sau hôm ấy, cô bỗng yêu Giang Tứ Niên mất kiểm soát.

Cô công khai theo đuổi, tảng băng trong lòng anh ta dần tan chảy.

Sau khi yêu nhau, một ngày anh ta làm liên tục ba công việc, thậm chí còn đói đến mức ngất xỉu vì thiếu máu, chỉ để mua cho cô một chiếc dây chuyền làm quà sinh nhật.

"Anh có thể sống không tốt, nhưng em thì không được, người khác có gì thì em cũng phải có thứ đó."

Anh ta tự tay đeo dây chuyền cho cô, cố gắng hết sức để cho cô những điều tốt nhất.

Nhưng bố cô lại nói: "Trông Giang Tứ Niên có vẻ là một đứa con ngoài giá thú đáng thương, nhưng thực ra có dã tâm lắm, không phải người phù hợp với con đâu."

Lúc đó cô còn ngây thơ, chưa hiểu được tường tận cậu nói này, nên đã quyết tâm cược một ván.

"Con sẽ giấu diếm thân phận ở bên anh ấy ba năm, nếu ba năm sau anh ấy vẫn không thay lòng, thậm chí còn đối xử với con tốt hơn thì bố phải đồng ý cho bọn con lấy nhau."

Vì yêu thương cô, bố cô đã đồng ý, nhưng ông cũng đưa ra điều kiện kèm theo.

Và hôm nay chính là ngày cuối cùng của ván cược ba năm nay, tất cả mọi thứ trong quá khứ như một trò cười.

Thẩm Tri Ý bình thản lau nước mắt rồi gọi điện cho bố Thẩm.

"Bố ơi, con thua cược rồi..."

"Con sẽ về nhà ngoan ngoãn thừa kế sự nghiệp theo ý của bố, còn về đối tượng liên hôn, bố cứ chọn đi, con không để tâm."

Vừa nghe thấy những lời này, bố Thẩm ở đầu bên kia điện thoại liền phấn khích lắm.

"Tốt quá rồi con gái ngoan, bố sẽ cho người chuẩn bị tiệc kén rể ngay, đến lúc đó bố sẽ cho con năm chàng trai trẻ tài giỏi để con thoải mái lựa chọn, bảy ngày nữa bố sẽ cho người tới đón con."

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY