Tình cảm mười tám năm, hóa ra lại rẻ mạt đến vậy. Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng.
Vào giây phút cuối cùng của hạn chót đăng ký, tôi đã tự tay thay đổi nguyện vọng của mình từ "Đại học Kinh tế TP.HCM" thành "Đại học Ngoại thương Hà Nội".
Chương 1
Đỗ Thanh Trà POV:
Vào giây phút cuối cùng của hạn chót đăng ký nguyện vọng đại học, tôi đã tự tay chôn vùi mười tám năm cuộc đời mình.
Cái click chuột dứt khoát vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, lạnh lẽo. Trên màn hình máy tính, dòng chữ "Đại học Ngoại thương Hà Nội" đã thay thế cho "Đại học Kinh tế TP.HCM".
Xong rồi.
Tôi dựa người vào lưng ghế, cảm giác kiệt sức như vừa chạy một quãng đường dài. Màn hình hắt lên khuôn mặt tôi thứ ánh sáng xanh xao, vô hồn.
Tôi đưa tay lên, chạm vào khung ảnh đặt trên bàn. Bức ảnh duy nhất còn sót lại. Trong ảnh, một cô bé tóc hai bím cười rạng rỡ, đứng giữa hai cậu con trai cao lớn. Một người lạnh lùng, một người rạng rỡ như nắng. Vũ Lý Nam và Trương Thi Đàn.
Chúng tôi đã từng hứa sẽ cùng nhau vào Đại học Kinh tế, cùng nhau tiếp quản sự nghiệp gia đình, cùng nhau sống ở Sài Gòn phồn hoa này mãi mãi.
Lời hứa ấy, giờ đây, cũng rẻ mạt như tình yêu của họ vậy.
Ngón tay tôi di chuyển đến biểu tượng thùng rác trên màn hình. Lại một tiếng click. Bức ảnh biến mất.
Tôi nhắm mắt lại. Mọi thứ nên kết thúc ở đây.
"Tiểu thư, cậu Nam và cậu Đàn đến tìm cô."
Giọng dì Lan, người giúp việc, vọng lên từ dưới lầu, phá vỡ sự tĩnh lặng chết chóc.
Tôi không trả lời. Tôi không muốn gặp họ. Không bao giờ muốn nữa.
Nhưng tôi biết, họ sẽ không bỏ cuộc. Họ luôn như vậy.
Tôi đứng dậy, đi xuống lầu. Họ đang đứng ở phòng khách, và bên cạnh họ, là một cô gái với dáng vẻ mỏng manh, tội nghiệp. Cù Minh Khuê.
Ánh mắt tôi dừng lại trên người cô ta. Trái tim tôi, vốn đã nguội lạnh, lại khẽ nhói lên một cái.
Cô ta đang mặc chiếc áo dài lụa màu trắng ngà của tôi. Chiếc áo dài mà mẹ đã đặc biệt đặt may cho tôi từ một nghệ nhân nổi tiếng ở Huế để chuẩn bị cho buổi tiệc chia tay cuối cấp.
"Trà, em xuống rồi à?"
Trương Thi Đàn là người đầu tiên nhìn thấy tôi. Anh ta mỉm cười, nụ cười vẫn bá đạo và chói mắt như mọi khi.
Tôi không nhìn anh ta, ánh mắt tôi vẫn dán chặt vào Cù Minh Khuê đang sợ sệt nép sau lưng Vũ Lý Nam.
"Tại sao cô lại mặc đồ của tôi?"
Giọng tôi bình thản đến lạ.
Cù Minh Khuê giật mình, đôi mắt to tròn ngấn nước. "Em... em chỉ muốn thử một chút thôi ạ. Em thấy nó đẹp quá... Em xin lỗi chị Thanh Trà, em sẽ cởi ra ngay."
Cô ta nói, giọng run run, như thể tôi là một kẻ độc ác đang bắt nạt một con thỏ trắng vô tội.
"Thử?" Tôi nhếch môi. "Thử mà cần phải đeo cả bộ trang sức mẹ tôi tặng tôi sao?"
Trên cổ và tay của Cù Minh Khuê, bộ trang sức ngọc trai mà mẹ tôi vừa tặng sinh nhật tôi mười tám tuổi đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, tương phản hoàn toàn với làn da ngăm đen và vẻ quê mùa của cô ta.
Mặt Cù Minh Khuê trắng bệch. Cô ta bắt đầu khóc nức nở. "Em xin lỗi... em thật sự không cố ý..."
"Đủ rồi, Thanh Trà!"
Trương Thi Đàn cau mày, giọng nói có chút không vui. "Chỉ là một bộ quần áo và vài món trang sức thôi mà. Em làm gì mà căng thẳng thế? Minh Khuê chỉ là tò mò thôi."
Tôi quay sang nhìn anh ta. "Tò mò? Tự ý vào phòng tôi, lục lọi tủ đồ của tôi, lấy đồ của tôi mặc lên người mà anh gọi là tò mò à?"
"Thanh Trà." Lần này là Vũ Lý Nam lên tiếng. Anh ta vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng trầm tĩnh như thường lệ, nhưng trong mắt anh ta là sự không đồng tình. "Đừng nhỏ nhen như vậy. Minh Khuê không có ác ý đâu. Bọn anh sẽ đền cho em cái khác."
Đền?
Họ nghĩ rằng mọi thứ đều có thể dùng tiền để giải quyết sao?
Trương Thi Đàn, như để chứng minh lời nói của Vũ Lý Nam, rút ví ra, ném một chiếc thẻ đen lên bàn. "Đây, em thích mua bao nhiêu bộ thì mua. Đừng làm khó Minh Khuê nữa. Hoàn cảnh của cô ấy không giống em."
À, ra là vậy.
Hoàn cảnh của cô ta không giống tôi. Cô ta nghèo, cô ta đáng thương, nên cô ta có quyền lấy đồ của tôi. Còn tôi, vì tôi giàu có, nên tôi phải bao dung, phải chấp nhận.
Logic thật nực cười.
Tôi nhìn chiếc thẻ đen trên bàn, rồi lại nhìn hai người con trai mà tôi đã từng yêu thương hơn cả sinh mệnh. Mười tám năm thanh mai trúc mã, mười tám năm tình cảm, chẳng lẽ không bằng một vài giọt nước mắt giả tạo của Cù Minh Khuê sao?
"Được."
Tôi chậm rãi bước tới, cầm lấy chiếc thẻ. "Tôi nhận."
Tôi nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt họ, và cả sự nhẹ nhõm. Họ nghĩ tôi đã thỏa hiệp.
Nhưng họ không biết, vào khoảnh khắc tôi cầm lấy chiếc thẻ này, trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng.
Tôi quay sang nhìn Cù Minh Khuê vẫn đang sụt sùi. "Đồ của tôi, mặc không vừa với cô đâu. Cởi ra đi."
Nói rồi, tôi quay người, đi thẳng lên lầu.
Sau lưng tôi, tôi vẫn nghe thấy tiếng Trương Thi Đàn an ủi. "Không sao đâu, Minh Khuê. Để anh mua cho em bộ khác, đẹp hơn gấp trăm lần."
Tôi bước vào phòng, đóng sầm cửa lại. Tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì nữa.
Cảm ơn nhé.
Cảm ơn vì đã giúp tôi đưa ra quyết định cuối cùng.
Cái giá cho mười tám năm của chúng ta, chỉ đáng một chiếc thẻ tín dụng.
Rẻ thật đấy.