/0/95692/coverbig.jpg?v=7c5cfa284aef2ec32e45b9dd88cd03ae)
ai người họ, Vũ Lý Nam và Trương Thi Đàn
g che chở cho một cô gái
bộ trang sức của tôi. Khi tôi chất v
uần áo thôi mà,
hiếc thẻ đen, lạnh lùng nói: "Ho
hoa làm tôi bị bỏng nặng, họ vẫn nói đ
a lại rẻ mạt đến vậy. Trái t
ã tự tay thay đổi nguyện vọng của mình từ "Đại học
ươ
anh T
ăng ký nguyện vọng đại học, tôi đã tự
ng, lạnh lẽo. Trên màn hình máy tính, dòng chữ "Đại học Ng
g r
hư vừa chạy một quãng đường dài. Màn hình hắt l
Trong ảnh, một cô bé tóc hai bím cười rạng rỡ, đứng giữa hai cậu con trai cao lớ
Kinh tế, cùng nhau tiếp quản sự nghiệp gia đình
, cũng rẻ mạt như t
ượng thùng rác trên màn hình. Lại
i. Mọi thứ nên
Nam và cậu Đà
ệc, vọng lên từ dưới lầu, p
i không muốn gặp họ.
ọ sẽ không bỏ cuộ
hòng khách, và bên cạnh họ, là một cô gái vớ
cô ta. Trái tim tôi, vốn đã nguộ
c áo dài mà mẹ đã đặc biệt đặt may cho tôi từ một nghệ nhân
m xuống
n thấy tôi. Anh ta mỉm cười, nụ cười
i vẫn dán chặt vào Cù Minh Khuê đ
ô lại mặc
bình thả
Em... em chỉ muốn thử một chút thôi ạ. Em thấy nó đẹ
hể tôi là một kẻ độc ác đang bắ
mà cần phải đeo cả bộ tra
vừa tặng sinh nhật tôi mười tám tuổi đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ,
ta bắt đầu khóc nức nở. "Em xin
i, Tha
Chỉ là một bộ quần áo và vài món trang sức thôi mà. Em
phòng tôi, lục lọi tủ đồ của tôi, lấy đồ c
trầm tĩnh như thường lệ, nhưng trong mắt anh ta là sự không đồng tình. "Đừng
ề
đều có thể dùng tiề
ném một chiếc thẻ đen lên bàn. "Đây, em thích mua bao nhiêu bộ thì m
a là
đáng thương, nên cô ta có quyền lấy đồ của tôi. Còn tô
thật n
g yêu thương hơn cả sinh mệnh. Mười tám năm thanh mai trúc mã, mười tám năm tì
ượ
tới, cầm lấy chi
trong mắt họ, và cả sự nhẹ n
hắc tôi cầm lấy chiếc thẻ này, tr
ẫn đang sụt sùi. "Đồ của tôi, mặc
uay người, đi
Thi Đàn an ủi. "Không sao đâu, Minh Khuê. Để
m cửa lại. Tôi không muốn n
ơn
p tôi đưa ra quy
m của chúng ta, chỉ đán
hật

GOOGLE PLAY