Vào ngày sinh nhật anh, tôi kéo vali rời đi, bắt chuyến bay đến một thành phố mới để bắt đầu lại từ đầu. Trước khi cất cánh, tôi gửi cho anh một tin nhắn cuối cùng: "Hợp đồng kết thúc. Chúc anh hạnh phúc. Tôi ngoại tình, sẽ không bao giờ quay lại nữa."
Chương 1
Mai Thảo Vy POV:
Cuộc cá cược đã hủy hoại thế giới của tôi không kết thúc bằng một tiếng nổ lớn, mà bằng giọng điệu lạnh lùng, dửng dưng của người đàn ông tôi yêu khi anh chọn một người phụ nữ khác thay vì tôi.
Đó là hai năm trước, vào sinh nhật lần thứ mười tám của tôi, khi cha tôi, một con bạc nghiện ngập, đã thua một khoản nợ khổng lồ mà cả đời chúng tôi cũng không thể trả nổi. Những kẻ đòi nợ đến tận cửa nhà, đập phá đồ đạc, dọa nạt mẹ tôi đến mức bà phải nhập viện vì đau tim.
Tôi đã quỳ xuống, tuyệt vọng cầu xin họ.
Giữa lúc hỗn loạn, một người đàn ông mặc vest đen bước vào, theo sau là một đoàn vệ sĩ. Anh ta xua tay, và những kẻ đòi nợ lập tức cúi đầu rời đi.
Đó là Hoàng Luân, một tài phiệt bất động sản nổi tiếng ở Thành phố Hồ Chí Minh, một cái tên mà tôi chỉ từng nghe trên các tạp chí tài chính. Anh hơn tôi mười tuổi, đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng, như thể có thể nhìn thấu mọi thứ.
Anh nhìn tôi, người đang quỳ rạp trên sàn nhà vỡ nát, và đưa ra một lời đề nghị.
"Hãy ở bên tôi," anh nói, giọng anh trầm và không chút cảm xúc. "Tôi sẽ trả hết nợ cho cha cô, và lo cho mẹ cô chi phí chữa bệnh tốt nhất."
Tôi không có lựa chọn nào khác.
Để cứu gia đình, tôi đã bán đi tuổi thanh xuân của mình, trở thành người tình của Hoàng Luân.
Anh sắp xếp cho tôi sống trong một căn penthouse sang trọng trên tầng cao nhất của một tòa nhà chọc trời, nơi có thể nhìn bao quát toàn bộ thành phố. Anh cho tôi một thẻ tín dụng không giới hạn, mua cho tôi những bộ quần áo hàng hiệu và trang sức đắt tiền.
Anh rất chu đáo. Anh nhớ tôi thích hoa loa kèn, nên mỗi tuần đều có người mang đến một bó hoa tươi. Anh biết tôi không ăn được hành, nên mỗi bữa ăn đều dặn dò đầu bếp riêng. Anh thấy tôi thích vẽ, liền cho người sửa một phòng thành studio riêng cho tôi, đầy đủ các loại họa cụ tốt nhất.
Anh dịu dàng, ân cần. Mỗi khi tôi đến kỳ kinh nguyệt, anh sẽ tự tay pha cho tôi một ly trà gừng ấm, ôm tôi vào lòng và xoa nhẹ bụng cho tôi. Anh sẽ kiên nhẫn lắng nghe những câu chuyện không đầu không cuối của tôi về trường lớp, về những ước mơ thiết kế áo dài mà tôi đang ấp ủ.
Sự chiều chuộng của anh khiến tôi dần dần chìm đắm. Tôi bắt đầu tin rằng anh thực sự yêu tôi. Tình yêu nảy mầm trong trái tim tôi như một loài cây dại, mạnh mẽ và không thể kiểm soát.
Tôi đã ngây thơ nghĩ rằng mình là ngoại lệ, là người duy nhất có thể chạm đến trái tim lạnh giá của người đàn ông này.
Cho đến khi Tô Thục Quyên trở về.
Cô ta là bạn gái cũ của Hoàng Luân, một nữ doanh nhân Việt Kiều xinh đẹp, thành đạt và kiêu ngạo. Sự xuất hiện của cô ta như một cơn bão, cuốn phăng đi thế giới bình yên mà tôi tự huyễn hoặc cho mình.
Hoàng Luân bắt đầu về nhà muộn hơn. Trên người anh thoang thoảng mùi nước hoa lạ, không phải mùi nước hoa quen thuộc của tôi. Đôi khi, anh sẽ thất thần nhìn vào điện thoại, rồi mỉm cười một cách dịu dàng mà tôi chưa bao giờ thấy.
Trực giác của một người phụ nữ cho tôi biết, mọi thứ đã thay đổi.
Một buổi chiều, tôi nhận được một cuộc gọi từ một số lạ. Giọng nói ở đầu dây bên kia đầy vẻ tự tin và khiêu khích.
"Mai Thảo Vy phải không? Tôi là Tô Thục Quyên. Chúng ta gặp nhau một lát được chứ?"
Chúng tôi hẹn gặp ở một quán cà phê sang trọng. Tô Thục Quyên mặc một chiếc váy đỏ rực, trang điểm tinh xảo, mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý và tự tin. Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới với ánh mắt xem thường.
"Cô cũng xinh đẹp đấy," cô ta nhấp một ngụm cà phê, "nhưng chỉ là một bản sao nhạt nhòa."
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.
"Cô nói vậy là có ý gì?" Tôi cố gắng giữ bình tĩnh.
Tô Thục Quyên cười khẩy. Cô ta đặt một tấm chi phiếu lên bàn.
"Năm tỷ. Cầm lấy số tiền này và biến mất khỏi cuộc đời Hoàng Luân. Anh ấy không thuộc về cô."
Tôi nhìn con số trên tấm chi phiếu, cảm thấy một sự sỉ nhục chưa từng có. "Tôi không cần tiền của cô. Anh Luân yêu tôi."
"Yêu cô?" Tô Thục Quyên cười lớn, như thể nghe được một câu chuyện hài hước nhất thế gian. "Cô gái ngây thơ à, cô có biết tại sao anh ấy lại đối xử tốt với cô không? Bởi vì cô có đôi mắt rất giống tôi. Bởi vì cô cũng thích hoa loa kèn giống tôi. Bởi vì cô cũng không ăn được hành giống tôi. Tất cả những gì anh ấy làm cho cô, đều là những điều anh ấy đã từng làm cho tôi."
Từng lời cô ta nói ra như những mũi dao đâm thẳng vào tim tôi. Tôi chưa bao giờ biết về sự tồn tại của cô ta, chưa bao giờ biết Hoàng Luân có một người bạn gái cũ mà anh khắc cốt ghi tâm.
"Cô nói dối!" Tôi run rẩy phản bác, nhưng giọng nói của tôi yếu ớt và thiếu sức lực.
"Vậy thì chúng ta hãy thử xem," Tô Thục Quyên nhếch mép, đôi mắt ánh lên vẻ tàn nhẫn. "Một ván cược. Bây giờ, cả hai chúng ta sẽ cùng gọi cho anh ấy, nói rằng chúng ta gặp chuyện không hay. Xem anh ấy sẽ chọn đến với ai."
Thế giới của tôi như ngừng quay. Đây là một ván cược tàn nhẫn, một sự lựa chọn giữa thiên đường và địa ngục.
"Nếu anh ấy chọn cô, tôi sẽ lập tức rời đi và không bao giờ xuất hiện trước mặt anh ấy nữa," tôi nói, giọng đầy quyết tâm. Đó là niềm tin cuối cùng mà tôi bám víu vào.
"Được thôi. Để xem sự tự tin của cô đến từ đâu."
Tô Thục Quyên lấy điện thoại ra, bấm số. Tôi cũng run rẩy làm theo. Trái tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực, đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng của nó.
Tôi chờ đợi, từng giây trôi qua dài như cả thế kỷ. Tôi nhớ lại những khoảnh khắc ngọt ngào bên Hoàng Luân. Anh đã hứa sẽ đưa tôi đến Paris để xem tháp Eiffel, hứa sẽ đầu tư cho tôi mở một thương hiệu áo dài của riêng mình. Anh đã nói, "Vy, em là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời ban cho anh."
Tôi tin anh. Tôi đã tin vào từng lời anh nói.
Bỗng nhiên, điện thoại của Tô Thục Quyên reo lên. Cả người tôi cứng đờ.
Cô ta liếc nhìn tôi một cách đắc thắng rồi bật loa ngoài.
"Quyên? Có chuyện gì vậy?" Giọng Hoàng Luân vang lên, có chút lo lắng nhưng vẫn lạnh lùng.
"Luân... em... em đau bụng quá..." Giọng Tô Thục Quyên yếu ớt, đầy đau đớn.
"Em lại không nghe lời, uống rượu phải không? Ở yên đó, anh đến ngay!" Giọng Hoàng Luân lập tức trở nên hoảng hốt và đầy xót xa.
Tút... tút... tút...
Cuộc gọi kết thúc.
Trong quán cà phê yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ và tiếng trái tim tôi vỡ tan thành từng mảnh.
Điện thoại của tôi vẫn im lìm. Màn hình tối đen, giống như tương lai của tôi vậy.
Hoàng Luân đã không chọn tôi. Anh thậm chí còn không gọi lại.
"Thấy chưa?" Tô Thục Quyên cười nhạt, sự đắc ý hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta. "Anh ấy lo lắng cho tôi như thế nào. Còn cô? Chắc anh ấy còn chẳng nhớ cô là ai."
Nước mắt tôi không thể kìm được nữa, lăn dài trên má.
"Tại sao... Tại sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy nếu anh ấy không yêu tôi?" Tôi nức nở hỏi, một câu hỏi ngu ngốc và tuyệt vọng.
Tô Thục Quyên đứng dậy, đi đến bên cạnh tôi, ghé vào tai tôi thì thầm.
"Để tôi nói cho cô biết. Anh ấy thích hoa loa kèn, tôi cũng vậy. Anh ấy xây cho cô một studio, cũng là vì tôi từng nói tôi muốn học vẽ. Anh ấy đưa cô đến nhà hàng Ý ở góc phố, vì đó là nơi chúng tôi hẹn hò lần đầu. Anh ấy tặng cô chiếc vòng cổ có mặt hình mặt trăng, vì tên của tôi có nghĩa là 'vầng trăng sáng'. Mai Thảo Vy, cô chẳng qua chỉ là một cái bóng, một người thay thế cho tôi trong những ngày tôi không có ở đây mà thôi."
Từng lời, từng chữ của cô ta như một bản án tử hình, tuyên bố sự kết thúc cho tình yêu non nớt và ngu ngốc của tôi.
Thì ra là vậy. Tất cả chỉ là một sự lầm tưởng. Sự chiều chuộng, sự dịu dàng, tất cả đều không thuộc về tôi. Tôi chỉ là một kẻ đóng thế đáng thương.
"Bây giờ, cô đã thua," Tô Thục Quyên nói, giọng lạnh như băng. "Thực hiện lời hứa của cô đi."
Cô ta đẩy tấm chi phiếu về phía tôi. "Cầm lấy, coi như là phí chia tay. Hoàng Luân không thích nợ nần ai, kể cả một người tình như cô."
Tôi không còn sức để phản kháng. Tôi như một con rối bị giật hết dây, vô hồn và trống rỗng. Tôi run rẩy cầm lấy tấm chi phiếu. Tờ giấy mỏng manh nhưng nặng trĩu như cả một cuộc đời.
"Tôi sẽ biến mất," tôi nói, giọng khàn đặc. "Mãi mãi."
Tô Thục Quyên mỉm cười hài lòng, xoay người rời đi, dáng đi kiêu hãnh như một nữ hoàng vừa chiến thắng.
Tôi ngồi đó, giữa quán cà phê trống vắng, để mặc cho nước mắt tuôn rơi. Cơn mưa ngoài trời ngày càng nặng hạt, như đang khóc thương cho số phận của tôi. Tôi bước ra khỏi quán, lang thang vô định dưới màn mưa. Nước mưa lạnh buốt xối vào người, nhưng không lạnh bằng trái tim tôi lúc này.
Một chiếc xe thể thao màu đỏ lướt qua, cố tình chạy vào vũng nước bên đường, làm nước bẩn bắn tung tóe lên người tôi. Chiếc xe dừng lại, cửa kính hạ xuống. Tô Thục Quyên nhìn tôi với ánh mắt chế giễu.
"Trông cô thật thảm hại. Giống như một con chó hoang bị bỏ rơi vậy."
Nói xong, cô ta đạp ga, chiếc xe lao vút đi, để lại tôi một mình với sự sỉ nhục và nỗi đau tột cùng.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi reo lên. Là một số lạ. Tôi chán nản bắt máy.
"Xin chào, có phải cô Mai Thảo Vy không ạ?" Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên. "Tôi gọi từ Học viện Thiết kế Thời trang Đà Lạt. Chúng tôi đã nhận được hồ sơ đăng ký theo đuổi ước mơ thiết kế áo dài của cô..."
Giọng nói đó như một tia sáng le lói xuyên qua màn đêm tăm tối của cuộc đời tôi. Đà Lạt. Ước mơ thiết kế áo dài. Những thứ mà tôi đã bỏ lại phía sau vì Hoàng Luân.
"Tôi xin lỗi, tôi..." Tôi định từ chối. Tôi không còn gì cả.
"Hồ sơ của cô rất xuất sắc, Thảo Vy à. Chúng tôi rất ấn tượng với tài năng của cô. Chương trình sẽ bắt đầu vào tuần tới. Cô có chắc là muốn từ bỏ không?"
Từ bỏ? Tôi đã từ bỏ một lần rồi. Tôi đã từ bỏ ước mơ của mình vì một người đàn ông không yêu tôi. Tôi sẽ không phạm sai lầm đó lần thứ hai.
"Không," tôi nói, giọng nói run rẩy nhưng đầy kiên quyết. Nắm chặt tấm chi phiếu trong tay, tôi đưa ra quyết định sẽ thay đổi cả cuộc đời mình. "Tôi sẽ đến. Xin hãy giữ chỗ cho tôi."