Tải ứng dụng Hot/Phổ biến
Trang Chủ / Khác / Ngày con gái tôi nói dối: Tôi biết cuộc hôn nhân của tôi đã kết thúc
Ngày con gái tôi nói dối: Tôi biết cuộc hôn nhân của tôi đã kết thúc

Ngày con gái tôi nói dối: Tôi biết cuộc hôn nhân của tôi đã kết thúc

5.0
16 Chương
Đọc ngay

Tôi biết cuộc hôn nhân của mình đã kết thúc qua một bản tin thời sự. Trên truyền hình, chồng tôi công khai cảm ơn "tri kỷ" của anh ta, gọi cô ấy là người quan trọng nhất trong sự nghiệp. Hai mươi năm hy sinh sự nghiệp rực rỡ của một kỹ sư phần mềm thiên tài, đổi lại là sự thừa nhận công khai cho một người phụ nữ khác. Nhưng điều nghiền nát tôi lại là câu nói của đứa con trai mà tôi đã dành cả thanh xuân để nuôi nấng. "Mẹ ơi, mẹ rời đi để cho cô Vy ở bên bố đi ạ?" Hóa ra, không chỉ chồng, mà ngay cả con trai cũng cảm thấy tôi là người thừa. Chết trong tuyệt vọng, tôi trọng sinh về hai mươi năm trước, ngay thời điểm tôi đứng đầu kỳ thi tuyển chọn vào dự án an ninh mạng quốc gia "Lá chắn thép". Kiếp này, tôi sẽ không sống như vậy nữa. Tôi đặt tờ đơn ly hôn trước mặt anh ta. "Chúng ta ly hôn đi."

Mục lục

Chương 1

Tôi biết cuộc hôn nhân của mình đã kết thúc qua một bản tin thời sự.

Trên truyền hình, chồng tôi công khai cảm ơn "tri kỷ" của anh ta, gọi cô ấy là người quan trọng nhất trong sự nghiệp.

Hai mươi năm hy sinh sự nghiệp rực rỡ của một kỹ sư phần mềm thiên tài, đổi lại là sự thừa nhận công khai cho một người phụ nữ khác.

Nhưng điều nghiền nát tôi lại là câu nói của đứa con trai mà tôi đã dành cả thanh xuân để nuôi nấng.

"Mẹ ơi, mẹ rời đi để cho cô Vy ở bên bố đi ạ?"

Hóa ra, không chỉ chồng, mà ngay cả con trai cũng cảm thấy tôi là người thừa.

Chết trong tuyệt vọng, tôi trọng sinh về hai mươi năm trước, ngay thời điểm tôi đứng đầu kỳ thi tuyển chọn vào dự án an ninh mạng quốc gia "Lá chắn thép".

Kiếp này, tôi sẽ không sống như vậy nữa. Tôi đặt tờ đơn ly hôn trước mặt anh ta.

"Chúng ta ly hôn đi."

Chương 1

Phan Thúy Ngân's POV:

Tôi biết cuộc hôn nhân của mình đã kết thúc theo cách mà cả thế giới đều biết: qua một bản tin thời sự.

Trên màn hình tivi, chồng tôi, Trâu Lập Thành, nhà ngoại giao ưu tú, đang đứng trên bục vinh quang, tay cầm Huân chương Lao động hạng nhất. Anh ta lịch lãm trong bộ vest đắt tiền, nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sáng ngời.

"Tôi muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến một người," giọng anh ta vang vọng qua loa, ấm áp và chân thành. "Lữ Tuyết Vy. Cô ấy là người quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi, là tri kỷ, là người thấu hiểu và luôn sát cánh bên tôi trong những lúc khó khăn nhất."

Cả hội trường vỡ òa trong tiếng vỗ tay. Máy quay lia tới một người phụ nữ trẻ đẹp ngồi ở hàng ghế đầu, cô ta đứng dậy, mỉm cười và cúi chào. Đó là Lữ Tuyết Vy, nữ trợ lý tài năng của anh.

Tôi nằm trên giường, cơ thể nóng ran vì sốt. Căn phòng trống trải và lạnh lẽo. Tôi đã kiệt sức sau nhiều năm làm hậu phương vững chắc, một mình nuôi dạy con trai, quán xuyến gia đình để anh ta yên tâm phấn đấu cho sự nghiệp. Hai mươi năm hy sinh sự nghiệp rực rỡ của một kỹ sư phần mềm thiên tài, đổi lại là sự thừa nhận công khai cho một người phụ nữ khác.

Trái tim tôi như có một lỗ hổng lớn, gió lạnh lùa vào buốt giá. Sự hy sinh của tôi, trong mắt anh ta, chẳng là gì cả.

Cánh cửa phòng bật mở. Con trai tôi, Trâu Lập An, bước vào. Nó đã mười lăm tuổi, cao lớn và phảng phất nét đẹp của cha nó.

"Mẹ," nó nhìn tôi, ánh mắt không một chút lo lắng cho người mẹ đang ốm liệt giường. "Con xem tivi rồi. Bố thật tuyệt vời."

Tôi cố gắng mỉm cười.

Nhưng câu nói tiếp theo của nó đã nghiền nát chút hy vọng cuối cùng còn sót lại trong tôi.

"Mẹ ơi, con thấy mẹ và bố không hợp nhau. Bố cần một người như cô Vy ở bên cạnh, vừa xinh đẹp, vừa giỏi giang, lại có thể giúp bố trong công việc. Hay là... mẹ rời đi để cho cô Vy ở bên bố đi ạ?"

Mỗi một từ phát ra từ miệng đứa con mà tôi đã dành cả thanh xuân để nuôi nấng, giống như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Máu tươi đầm đìa.

Hóa ra, không chỉ chồng tôi, mà ngay cả con trai tôi cũng cảm thấy tôi là người thừa.

Tôi nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài trên thái dương. Hơi thở trở nên yếu ớt. Hai mươi năm qua giống như một vở kịch nực cười. Một vở kịch mà tôi đã đóng vai chính trong sự ngu ngốc và mù quáng.

Trong bóng tối vô tận, tôi chìm vào tuyệt vọng và hối hận. Giá như... giá như có thể làm lại.

Một luồng sáng chói lòa khiến tôi phải nheo mắt. Mùi thuốc sát trùng quen thuộc xộc vào mũi. Tôi mở mắt ra, thấy mình đang ở trong một căn phòng trắng toát.

Tôi đã chết rồi sao? Đây là thiên đàng hay địa ngục?

"Thúy Ngân, cô cảm thấy thế nào rồi?" Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi quay đầu lại. Đó là sếp cũ của tôi, giám đốc trung tâm nghiên cứu phần mềm. Ông ấy trông trẻ hơn rất nhiều, mái tóc vẫn còn đen nhánh.

Tôi nhìn xuống tay mình. Làn da căng mịn, không có những nếp nhăn của tuổi tác và sự lao lực. Tôi vội vã tìm một tấm gương. Khuôn mặt trong gương thật xa lạ mà cũng thật quen thuộc. Đó là tôi của hai mươi năm trước, hai mươi lăm tuổi, tràn đầy sức sống và hoài bão.

Tôi... trọng sinh rồi sao?

"Tôi... tôi không sao." Tôi lắp bắp trả lời, cố gắng che giấu sự kinh hoàng trong lòng.

"Vậy thì tốt," giám đốc gật đầu. "Kỳ thi tuyển chọn kỹ sư cho dự án 'Lá chắn thép' đã kết thúc. Cô đã xuất sắc vượt qua hàng trăm ứng viên, đứng đầu danh sách. Chúc mừng cô."

Dự án "Lá chắn thép". Ký ức ùa về như một cơn lũ. Đây là dự án an ninh mạng cấp quốc gia, là ước mơ mà tôi đã phải từ bỏ.

"Giám đốc, tôi..." Tôi ngập ngừng.

"Tôi biết cô đang lo lắng điều gì," ông ấy nói. "Dự án này yêu cầu phải chuyển đến một cơ sở nghiên cứu biệt lập ít nhất là mười năm. Cô vừa mới kết hôn, tôi hiểu sự do dự của cô."

Phải rồi. Tôi vừa kết hôn với Trâu Lập Thành được một năm.

"Thưa giám đốc," tôi hít một hơi thật sâu, giọng nói trở nên kiên định chưa từng có. "Tôi sẽ tham gia dự án. Đây là ước mơ của tôi, cũng là tâm huyết của cha tôi. Tôi sẽ không từ bỏ."

Cha tôi từng là một trong những kỹ sư phần mềm hàng đầu của đất nước, ông đã cống hiến cả đời cho ngành công nghệ quốc phòng. Trước khi qua đời, ông hy vọng tôi có thể kế thừa sự nghiệp của ông.

Giám đốc nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên nhưng cũng đầy trân trọng. "Được, tôi tin cô sẽ làm được. Chỉ có điều, chồng cô, cậu Trâu Lập Thành..."

Ông ấy nhắc đến việc Thành sắp nhận nhiệm vụ công tác dài hạn tại Pháp. Một nhiệm vụ kéo dài ba năm, sau đó là những nhiệm kỳ nối tiếp ở các quốc gia khác. Hai mươi năm đằng đẵng.

Tôi cười nhạt, một nụ cười chua chát. "Anh ấy sẽ không quan tâm đâu ạ. Trong mắt anh ấy, sự nghiệp của anh ấy là trên hết."

Tôi nhớ lại kiếp trước, khi tôi nói với Thành về cơ hội tham gia "Lá chắn thép", anh ta chỉ nhíu mày. "Ngân, em đi rồi thì ai lo cho gia đình? Ai chăm sóc con? Em nên ở nhà, làm hậu phương cho anh. Sau này anh thành công, em muốn gì cũng được."

Và rồi, cơ hội quý giá đó, anh ta đã dễ dàng dùng ảnh hưởng của mình để trao cho Lữ Tuyết Vy, lúc đó vẫn còn là một sinh viên mới ra trường, chỉ vì cha của cô ta là cấp trên của anh.

Hai mươi năm. Tôi đã ở nhà làm một người vợ, người mẹ đúng như anh ta mong muốn. Tôi giặt giũ, nấu ăn, dạy dỗ con cái, chăm sóc cha mẹ hai bên. Tôi từ bỏ ước mơ, từ bỏ sự nghiệp, đánh đổi cả thanh xuân để làm nền cho anh ta tỏa sáng.

Kết quả là gì?

Là câu nói của anh ta trên truyền hình: "Lữ Tuyết Vy là người quan trọng nhất."

Là câu nói của con trai tôi: "Mẹ rời đi đi, để cho cô Vy ở bên bố."

Thật nực cười. Thật hoang đường.

Kiếp này, tôi sẽ không sống như vậy nữa. Tôi sẽ giành lại tất cả những gì thuộc về mình. Ước mơ, sự nghiệp, và cả giá trị của bản thân.

Phan Thúy Ngân của kiếp trước đã chết rồi. Phan Thúy Ngân bây giờ, sẽ sống cho chính mình.

Khi tôi bước ra khỏi phòng y tế, tôi thấy một cảnh tượng quen thuộc đến đau lòng. Trâu Lập Thành đang đứng ở cuối hành lang, bên cạnh anh ta là Lữ Tuyết Vy. Và trong lòng Thành, là Trâu Lập An, con trai tôi, lúc này mới là một đứa bé năm tuổi.

Vy đang cầm một que kem, dịu dàng đút cho An. An cười khúc khích, vòng tay ôm cổ Thành, trông họ thật giống một gia đình ba người hạnh phúc.

Thành nhìn thấy tôi, anh ta lập tức cau mày. "Em đi đâu vậy? Anh đã bảo em trông con cẩn thận cơ mà?"

Lại là lời trách móc quen thuộc. Dù ở kiếp nào, anh ta cũng chưa bao giờ hỏi tôi có mệt không, có ổn không.

"Con chỉ muốn ăn kem thôi mà," An bĩu môi, nhìn tôi với vẻ không hài lòng. "Mẹ thật nhàm chán, không vui tính như cô Vy."

Trái tim tôi nhói lên, nhưng không còn đau đến chết đi sống lại như kiếp trước nữa. Tôi đã biết trước.

Tôi nhớ lại, từ khi An còn nhỏ, Vy đã thường xuyên lấy cớ đến nhà chơi, mang theo đủ thứ quà cáp, đồ chơi đắt tiền. Cô ta luôn tỏ ra là một người cô vui tính, hiểu biết, đưa An đi chơi những nơi sang trọng mà tôi, một bà mẹ nội trợ tiết kiệm, không bao giờ dám nghĩ tới.

Dần dần, trong mắt con trai tôi, mẹ ruột trở nên nhàm chán và thua kém "cô Vy".

Tôi đã từng nghĩ đó chỉ là sự ngây thơ của một đứa trẻ. Cho đến tận lúc chết, tôi mới hiểu, đó là sự lựa chọn từ sâu trong trái tim nó.

Con trai à, điều ước của con sắp thành hiện thực rồi.

Tiếp tục đọc
img Xem thêm bình luận trên Ứng dụng
Cập nhật mới nhất: Chương 16   11-06 22:12
img
img
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
MoboReader
Tải ứng dụng
icon APP STORE
icon GOOGLE PLAY