Kiếp trước, tôi đã bị họ hành hạ đến chết trong cô độc, đến lúc nhắm mắt vẫn không hiểu tại sao.
Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại ngày Mạc Bảo Liên bước vào nhà. Lần này, tôi cũng nghe được những "tiếng lòng" đó.
Chương 1
Đặng Bích Trà POV:
Ngày ba mẹ và anh trai trở về sau mười năm, họ không chỉ mang theo hành lý, họ còn mang về Mạc Bảo Liên.
Và một lời nguyền.
Trong căn biệt thự quen thuộc mà xa lạ, tôi đứng trên cầu thang, nhìn xuống cảnh tượng đoàn tụ ấm áp dưới phòng khách. Ba tôi, Đặng Đức Giang, người đàn ông gia trưởng và nghiêm nghị, đang vỗ nhẹ lên vai Mạc Bảo Liên với vẻ mặt đầy yêu thương. Mẹ tôi, Lã Huệ Linh, nắm chặt tay cô ta, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động. Cả anh trai tôi, Đặng Đức Quý, người luôn kiêu ngạo và nóng nảy, cũng đang mỉm cười dịu dàng với cô gái ấy.
Mười năm. Mười năm họ đến một tỉnh lẻ xa xôi để xây dựng chi nhánh công ty, bỏ lại tôi ở Hà Nội cho bà nội nghiêm khắc nuôi dưỡng. Và bây giờ, họ trở về cùng một "cô con gái nuôi" mà họ gặp trên đường.
Mạc Bảo Liên mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt to tròn ngấn nước trông vô cùng ngây thơ và đáng thương. Cô ta khẽ nói, giọng run run: "Ba, mẹ, anh Quý, cảm ơn mọi người đã cho con một mái nhà. Con... con sẽ cố gắng làm một người con ngoan, không để mọi người thất vọng."
Ba tôi cười lớn, giọng nói vốn luôn lạnh lùng với tôi lại trở nên ấm áp lạ thường. "Con gái ngốc, nói gì vậy? Từ nay về sau, đây chính là nhà của con."
Mẹ tôi lau nước mắt, ôm chầm lấy cô ta. "Đúng vậy, Bảo Liên. Con thật đáng thương. Con đừng sợ, có mẹ ở đây rồi."
Anh trai tôi thì xoa đầu cô ta, ánh mắt cưng chiều chưa từng có. "Gọi là anh hai. Có ai bắt nạt em, cứ nói với anh."
Một bức tranh gia đình hạnh phúc hoàn hảo. Chỉ là, nhân vật chính không phải tôi, Đặng Bích Trà, cô con gái ruột duy nhất của họ.
Khi ánh mắt của họ cuối cùng cũng quét đến tôi đang đứng trên cầu thang, nụ cười trên mặt họ tắt dần, thay vào đó là sự xa cách và một chút khó xử.
"Bích Trà à," mẹ tôi lên tiếng trước, giọng điệu có phần gượng gạo. "Con xuống đây chào em đi."
Tôi chậm rãi bước xuống. Khi tôi đến gần Mạc Bảo Liên, một giọng nói bất chợt vang lên trong đầu tôi, một giọng nói trong trẻo nhưng chứa đầy ác ý.
Đây là Đặng Bích Trà sao? Trông thật yếu đuối, chẳng có chút khí chất tiểu thư nào cả. Quần áo cũng quê mùa. Chắc chắn là bị bà già kia hành hạ nhiều lắm. Tốt thôi, càng dễ đối phó.
Tôi sững người, nhìn chằm chằm vào Mạc Bảo Liên. Cô ta vẫn đang mỉm cười rụt rè, đôi mắt long lanh như nai con, hoàn toàn không có vẻ gì là người vừa phát ra những lời nói độc địa đó.
Nhưng rồi, tôi nghe thấy giọng nói của ba tôi trong đầu, không phải lời ông nói ra mà là suy nghĩ của ông.
Con bé Bích Trà này sao lại nhìn Bảo Liên với ánh mắt thù địch như vậy? Bảo Liên đáng thương như thế, lẽ nào nó định bắt nạt em gái nuôi sao? Thật không biết điều.
Tiếp theo là của mẹ tôi.
Ôi, Bích Trà đúng là được bà nội chiều hư rồi. Kiêu ngạo, lạnh lùng. Nhìn Bảo Liên của mình xem, vừa xinh đẹp vừa ngoan ngoãn. Thật không thể so sánh được.
Và cả anh trai tôi.
Con nhỏ này dám lườm Bảo Liên? Nó muốn chết à?
Tôi chợt hiểu ra. Mạc Bảo Liên có một năng lực đặc biệt. Cô ta có thể khiến ba, mẹ và anh trai tôi nghe thấy "tiếng lòng" của mình.
Nhưng đó không phải tiếng lòng thật. Đó là những lời dối trá được ngụy tạo một cách hoàn hảo để gieo rắc bất hòa, để khiến họ căm ghét chính tôi.
Và tôi, Đặng Bích Trà, sau khi chết thảm trong kiếp trước vì chính âm mưu này, đã được tái sinh. Lần này, tôi cũng có được năng lực nghe thấy những "tiếng lòng" đó.
Tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác đau đớn đến nghẹt thở từ kiếp trước lại ùa về. Tôi nhớ lại những ngày tháng bị cô lập, bị ghét bỏ, bị chính người thân của mình hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần. Tôi nhớ lại cái chết cô độc trong căn phòng lạnh lẽo, trong khi cả gia đình đang vui vẻ tổ chức sinh nhật cho Mạc Bảo Liên.
Nước mắt gần như trào ra, nhưng tôi đã nuốt ngược vào trong.
Không, Đặng Bích Trà của kiếp này sẽ không khóc. Sẽ không yếu đuối. Sẽ không cam chịu nữa.
Tôi nhìn Mạc Bảo Liên, người đang tỏ vẻ sợ hãi nép vào lòng mẹ tôi.
Chị ấy đang nhìn mình. Ánh mắt thật đáng sợ. Chị ấy không thích mình sao? Có phải mình đã làm gì sai không? Ba, mẹ, anh Quý, con sợ...
Giọng nói giả tạo của cô ta lại vang lên.
Ngay lập tức, ba tôi cau mày, giọng nói nghiêm khắc vang lên. "Đặng Bích Trà! Con làm gì mà dọa em sợ vậy? Mau xin lỗi em đi!"
"Phải đó, Bích Trà," mẹ tôi cũng phụ họa, "Bảo Liên vừa mới đến nhà, con phải yêu thương em chứ."
Anh trai tôi thậm chí còn tiến lên một bước, chắn trước mặt Mạc Bảo Liên, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo. "Mày mà dám động đến một sợi tóc của em ấy, tao sẽ không tha cho mày đâu."
Sự bao bọc, sự thiên vị lộ liễu đến mức nực cười.
Kiếp trước, tôi đã cố gắng giải thích, đã khóc lóc, đã van xin. Kết quả chỉ là những trận đòn roi và sự ghẻ lạnh ngày càng tăng.
Kiếp này, tôi sẽ không làm thế nữa.
Tôi chỉ bình thản nhìn họ, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt.
"Xin lỗi?" Tôi hỏi lại, giọng điệu thản nhiên. "Tại sao con phải xin lỗi?"
Cả nhà đều sững sờ trước thái độ của tôi. Mạc Bảo Liên cũng ngạc nhiên, giọng nói trong đầu cô ta thoáng chút bối rối.
Nó dám cãi lại? Không phải nó nên khóc lóc giải thích sao?
Tôi lướt qua họ, đi thẳng đến bàn ăn, tự rót cho mình một ly nước. "Con không làm gì cả. Nếu em ấy sợ hãi chỉ vì một ánh nhìn, vậy thì sau này em ấy sống sao đây? Thế giới bên ngoài đáng sợ hơn con nhiều."
Nói rồi, tôi uống một ngụm nước, không thèm nhìn lại vẻ mặt tức giận của ba và anh trai, hay sự thất vọng của mẹ.
Mạc Bảo Liên, cô nghĩ chỉ mình cô biết diễn kịch thôi sao?
Kiếp này, tôi sẽ cho cô biết, thế nào mới là địa ngục thật sự.
Trò chơi này, chúng ta hãy cùng chơi lại từ đầu. Nhưng lần này, người thua cuộc phải là cô.
Ba tôi tức giận đập bàn. "Đặng Bích Trà! Con ăn nói kiểu gì vậy? Thái độ đó là sao?"
Nó dám làm mình mất mặt trước Bảo Liên sao? Con gái mất dạy!
Mẹ tôi thì bắt đầu sụt sịt. "Trời ơi, tôi đã làm gì nên tội mà lại sinh ra một đứa con gái như vậy chứ? Bích Trà, sao con lại trở nên như thế này?"
Nó làm mình xấu hổ quá. Bảo Liên sẽ nghĩ gì về gia đình này đây?
Tôi đặt chiếc ly xuống, tiếng va chạm nhẹ vang lên trong không khí căng thẳng. Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt ba mình.
"Ba à," tôi nói, giọng bình tĩnh đến lạ. "Con vẫn luôn như vậy. Chỉ là mười năm qua, ba không ở đây để thấy thôi."
Câu nói của tôi như một gáo nước lạnh dội vào mặt ông. Ông sững sờ, không nói được lời nào.
Đúng vậy. Các người có bao giờ thực sự biết tôi là người như thế nào không? Mười năm, các người chỉ gửi tiền về, coi như đã hoàn thành trách nhiệm. Các người có biết tôi đã sống thế nào dưới sự dạy dỗ hà khắc của bà nội không? Các người có biết tôi đã cô đơn và mong chờ các người trở về đến nhường nào không?
Không. Các người không biết. Và bây giờ, các người cũng không cần biết nữa.
Tôi quay sang Mạc Bảo Liên, người đang nép sau lưng mẹ tôi, đôi mắt mở to tỏ vẻ ngây thơ vô tội.
Con nhỏ này ghê gớm thật. Không thể xem thường được. Phải cẩn thận hơn mới được.
Tôi mỉm cười với cô ta, một nụ cười chân thành giả tạo không kém gì cô ta.
"Chào em, Bảo Liên. Chào mừng em đến với nhà họ Đặng."
Nói xong, tôi quay người bước lên phòng mình, bỏ lại sau lưng một mớ hỗn độn và những ánh mắt đầy căm ghét.
Cánh cửa phòng đóng lại, tôi dựa lưng vào cửa, cả người run rẩy. Trả thù. Hai chữ này nghe thật dễ dàng, nhưng để thực hiện nó, tôi phải trở nên sắt đá và tàn nhẫn hơn bất cứ ai.
Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác.
Bảo Liên, bi kịch của tôi ở kiếp trước bắt nguồn từ ngày cô bước vào nhà này. Vậy thì kiếp này, bi kịch của cô, cũng sẽ bắt đầu từ chính ngày hôm nay.