Anh ta lại bỏ mặc tôi để chạy đến bên Tiêu Bích Tuyền đang giả vờ ngã, rồi quay lại cho tôi một cái tát trời giáng trước mặt mọi người.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi hệt như kiếp trước, khi anh ta cho rằng tôi đã hại chết đứa con không hề tồn tại của Tiêu Bích Tuyền.
Tôi chợt hiểu ra, ông trời cho tôi sống lại không phải để làm lại từ đầu, mà là để chịu đựng sự tra tấn tàn khốc hơn gấp bội.
Nhưng lần này, tôi không còn đơn độc. Mẹ chồng, người duy nhất biết rõ sự thật, đã âm thầm giúp tôi.
Bà sắp đặt một màn kịch "chết cháy" hoàn hảo, để tôi có thể mang theo một trong hai đứa con cao chạy xa bay.
Chương 1
Khuất Vi Hạ POV:
Giây phút tôi mở mắt ra, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi, trần nhà trắng toát lạnh lẽo của bệnh viện đập vào mắt. Cơn đau nhói từ vết mổ ở bụng dưới nhắc nhở tôi rằng mình vừa trải qua một cuộc phẫu thuật sinh con.
Tôi đã được tái sinh.
Tôi quay đầu, nhìn thấy Ngô Vinh Khang đang đứng bên cửa sổ, bóng lưng cao lớn, thẳng tắp của anh ta toát lên vẻ xa cách và lạnh lùng quen thuộc. Anh ta đang nghe điện thoại, giọng nói trầm thấp nhưng đầy vẻ dịu dàng mà tôi chưa bao giờ có được.
"Bích Tuyền, em đừng lo, anh sẽ xử lý xong mọi việc rồi về với em ngay."
Bích Tuyền. Tiêu Bích Tuyền.
Cái tên này, giống như một lời nguyền, đã ám ảnh tôi suốt kiếp trước, và giờ đây, nó lại vang lên ngay từ những giây phút đầu tiên của cuộc đời mới này.
Kiếp trước, tôi đã yêu Ngô Vinh Khang đến điên dại. Tôi từ bỏ niềm kiêu hãnh, từ bỏ tất cả để kết hôn với anh ta, ngây thơ tin rằng tình yêu của mình có thể sưởi ấm trái tim băng giá của anh. Nhưng đáp lại tôi chỉ là sự ghẻ lạnh, tra tấn và nỗi đau vô tận. Anh ta nhốt tôi lại, hành hạ tôi, chỉ vì tin vào lời nói của Tiêu Bích Tuyền, người mà anh ta cho là ân nhân cứu mạng. Anh ta để mặc tôi chết trong biển lửa cùng với đứa con chưa chào đời của chúng tôi.
Nỗi đau bị thiêu cháy, cảm giác tuyệt vọng khi chìm vào bóng tối vẫn còn rõ mồn một.
Nhưng ông trời đã cho tôi một cơ hội làm lại.
Lần này, Khuất Vi Hạ tôi sẽ không còn ngu ngốc nữa. Tình yêu ư? Thật nực cười. Thứ duy nhất tôi quan tâm bây giờ là bảo vệ bản thân và các con của mình, thoát khỏi người đàn ông này, thoát khỏi số phận bi thảm.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố nén cơn đau từ vết mổ, và cất giọng khàn khàn:
"Ngô Vinh Khang, chúng ta ly hôn đi."
Ngô Vinh Khang cúp điện thoại, quay người lại. Đôi mắt sâu thẳm của anh ta nhìn tôi, không một chút ngạc nhiên, chỉ có sự chế giễu và khinh bỉ.
"Ly hôn?" Anh ta nhếch mép cười lạnh. "Khuất Vi Hạ, cô lại giở trò gì nữa đây?"
"Tôi không giở trò gì cả. Tôi đã sinh con cho anh rồi. Một trai một gái. Coi như đã hoàn thành giao kèo giữa hai gia tộc. Từ nay về sau, chúng ta không ai nợ ai." Tôi nói, giọng nói cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.
Anh ta bước tới gần giường bệnh, cúi người xuống, hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt tôi.
"Cô nghĩ rằng sinh con xong là có thể dễ dàng thoát khỏi tôi sao?" Bàn tay to lớn của anh ta bóp lấy cằm tôi, lực mạnh đến mức khiến tôi đau điếng. "Đừng mơ mộng. Cô và con của cô, cả đời này đều phải ở lại nhà họ Ngô."
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, không hề nao núng. "Ngô Vinh Khang, tại sao lại phải cố chấp như vậy? Anh không yêu tôi, người anh yêu là Tiêu Bích Tuyền. Anh giữ tôi lại chỉ làm khổ cả ba người."
"Khổ?" Anh ta cười phá lên, một nụ cười đầy tàn nhẫn. "Cô cũng biết khổ sao? Vậy thì hãy nếm trải nó cho thật kỹ đi."
Anh ta buông tay ra, rút một tờ giấy từ trong túi áo vest và ném lên người tôi.
"Đây là di chúc của ông nội. Ông đã chuyển toàn bộ 20% cổ phần của mình trong tập đoàn Ngô Thị cho hai đứa con của cô. Nhưng có một điều kiện," anh ta dừng lại, ánh mắt sắc như dao găm vào tôi, "trước khi chúng đủ 18 tuổi, cô, với tư cách là mẹ của chúng, không được phép rời khỏi nhà họ Ngô nửa bước. Nếu không, toàn bộ số cổ phần này sẽ tự động chuyển sang tên tôi."
Trái tim tôi chùng xuống. Lão gia! Ngay cả khi đã qua đời, ông vẫn dùng cách này để trói buộc tôi. Kiếp trước cũng chính vì bản di chúc này mà tôi không thể thoát ra được.
Tôi nhắm mắt lại, cảm giác bất lực bao trùm lấy cơ thể. Tôi biết, con đường phía trước sẽ còn gian nan hơn kiếp trước rất nhiều. Bởi vì tôi có thể cảm nhận được, sự thù hận trong mắt Ngô Vinh Khang còn sâu sắc hơn. Dường như, không chỉ có tôi được tái sinh.
Vài ngày sau, tôi được xuất viện. Ngô Vinh Khang không đến đón tôi, chỉ có tài xế và vài người giúp việc. Hai đứa con song sinh của tôi, một trai một gái, đang ngủ say trong nôi. Tôi đặt tên cho con trai là An, con gái là Nhiên. Bình An, An Nhiên. Tôi chỉ mong cuộc đời của các con sẽ được bình yên, không phải trải qua sóng gió như mẹ của chúng.
Chiếc xe lăn bánh về phía biệt thự nhà họ Ngô, nơi giống như một chiếc lồng son đã giam cầm tôi cả kiếp trước. Nhưng lần này, tôi không còn là con chim hoàng yến yếu đuối mặc người chà đạp. Tôi là một người mẹ, và vì các con, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Tôi đã thành công sinh ra hai đứa trẻ, đó là bước đầu tiên để có được sự tự do tạm thời. Tôi cần thời gian để hồi phục, cần thời gian để lên kế hoạch.
Nhìn hai thiên thần nhỏ đang say ngủ, tôi tự nhủ với lòng mình.
An, Nhiên, mẹ xin lỗi. Mẹ không thể cho các con một gia đình trọn vẹn. Nhưng mẹ hứa, mẹ sẽ dùng cả tính mạng này để bảo vệ các con. Bất cứ ai muốn làm hại các con, đều phải bước qua xác của mẹ trước.
Ký ức về kiếp trước ùa về như một cơn ác mộng.
Tôi nhớ mình đã yêu Ngô Vinh Khang đến nhường nào. Tôi đã làm mọi thứ vì anh ta, nấu những món anh ta thích, chờ đợi anh ta trở về mỗi đêm dù biết anh ta đang ở bên người phụ nữ khác. Tôi đã nhẫn nhịn sự xỉ nhục của Tiêu Bích Tuyền, kẻ luôn đóng vai nạn nhân yếu đuối trước mặt anh ta.
Tôi nhớ ngày Tiêu Bích Tuyền bị "sảy thai", một cái thai không hề tồn tại. Ngô Vinh Khang đã lao về, không thèm nghe tôi giải thích một lời, đã đẩy tôi ngã xuống cầu thang. Đứa con đầu lòng của tôi đã mất như vậy.
Sau đó, anh ta nhốt tôi trong một biệt thự bỏ hoang, ngày ngày hành hạ tôi cả về thể xác lẫn tinh thần. Anh ta nói, đó là cái giá tôi phải trả vì đã "hãm hại" người anh ta yêu.
Cuối cùng, một trận hỏa hoạn đã thiêu rụi tất cả. Trong làn khói mịt mù, tôi thấy Ngô Vinh Khang lao vào, nhưng không phải để cứu tôi. Anh ta lao qua tôi, tìm kiếm một thứ gì đó mà anh ta cho là kỷ vật của Tiêu Bích Tuyền để lại.
Tôi đã chết trong sự tuyệt vọng và oán hận.
Cảm giác bỏng rát và ngạt thở đó, tôi sẽ không bao giờ quên. Nỗi đau mất con, nỗi đau bị người mình yêu nhất ruồng bỏ, đã khắc sâu vào tận xương tủy.
Kiếp này, tôi sẽ không để bi kịch đó lặp lại.
Ngô Vinh Khang, Tiêu Bích Tuyền, món nợ máu này, tôi nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời.
Nhưng trước tiên, tôi phải sống. Phải sống thật tốt cùng các con của mình.
Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự. Cánh cổng sắt nặng nề từ từ mở ra, giống như miệng của một con quái vật đang chờ nuốt chửng tôi.
Tôi ôm chặt lấy hai con, hít một hơi thật sâu.
"Chúng ta về nhà rồi."