Nỗi đau thể xác không thể so sánh với sự phản bội tàn nhẫn này.
Ngay lúc tôi sắp buông xuôi, Lư Nguyên Khang, kẻ thù không đội trời chung của chồng tôi, đã xuất hiện và cứu tôi.
Anh ta coi tôi là một công cụ trả thù, nhưng tôi biết, tôi mới là người nắm giữ vũ khí.
Tôi quyết định biến kẻ thù của kẻ thù thành con dao sắc bén nhất để đòi lại tất cả.
Chương 1
Trình Xuân Nghi POV:
Cơn đau ập đến trước cả khi tôi ý thức được mình còn sống.
Nó giống như một ngọn lửa bắt đầu từ sau gáy, lan xuống cột sống, rồi bùng lên ở mọi khớp xương. Mỗi tấc da thịt đều gào thét. Tôi cố hít một hơi, nhưng cảm giác như có hàng ngàn mảnh kính vỡ đang cứa vào lồng ngực.
Không khí mằn mặn và ẩm ướt của biển Đà Nẵng len vào khoang mũi, hòa cùng mùi tanh của máu.
Tôi đang nằm trên một mỏm đá lởm chởm, lởm chởm. Những cạnh sắc nhọn cứa vào lưng và chân tôi, nhưng tôi không còn sức để nhúc nhích. Sóng vỗ ì oạp ngay bên dưới, âm thanh của nó không còn lãng mạn như những gì chồng tôi đã nói, mà giống như một con quái vật đang chực chờ nuốt chửng tôi.
Rồi tôi nghe thấy tiếng nói vọng xuống từ trên cao, từ vách đá nơi tôi vừa rơi xuống.
Một giọng nữ nũng nịu, quen thuộc đến ghê người.
"Anh Bằng, anh chắc là cô ta chết rồi chứ? Lỡ như…"
"Chết chắc rồi." Giọng nói của chồng tôi, Ngô Hải Bằng, vang lên, lạnh lùng và dứt khoát như một bản án tử hình. "Rơi từ độ cao đó xuống, không ai sống nổi đâu."
Hạ Mỹ Duyên. Hot girl nổi tiếng, nàng thơ mới của các đạo diễn. Và là nhân tình của chồng tôi.
Ngô Hải Bằng. Chủ tịch tập đoàn bất động sản Thiên Ưng, người đàn ông lịch lãm, quyến rũ trong mắt mọi người, người chồng đầu ấp tay gối của tôi suốt năm năm qua.
"Nhưng trông cô ta đáng thương thật," Hạ Mỹ Duyên nói, giọng có chút run rẩy nhưng không che giấu được sự hả hê. "Một người vợ thông minh, có học thức, yêu chồng hết mực. Kết cục lại thảm hại thế này."
"Thông minh nhưng quá ngây thơ," Bằng cười khẩy. "Cô ta tin mọi lời anh nói, Duyên à. Anh nói đây là chuyến đi kỷ niệm ngày cưới bất ngờ, cô ta liền tin. Anh nói muốn cùng cô ta ngắm hoàng hôn ở nơi lãng mạn nhất, cô ta cũng tin."
Ký ức cuối cùng trước khi rơi xuống ùa về, sắc nét và đau đớn. Bàn tay của Bằng đặt trên lưng tôi, không phải một cái ôm, mà là một cú đẩy. Một cú đẩy mạnh, bất ngờ và tàn nhẫn. Ánh mắt anh ta lúc đó, không phải là sự hoảng hốt hay sai lầm, mà là sự lạnh lẽo của một kẻ đã tính toán tất cả.
Tôi đã bị chính chồng mình mưu sát.
Hơi thở tôi nghẹn lại trong lồng ngực. Tôi muốn gào lên, muốn chửi rủa, nhưng cổ họng chỉ phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt, bị tiếng sóng biển át đi.
Một cơn co thắt dữ dội từ bụng dưới khiến tôi gần như ngất đi. Có thứ gì đó ấm nóng đang chảy ra từ bên trong, một cảm giác mất mát còn kinh khủng hơn cả những vết thương thể xác.
"Đi thôi anh, em sợ có người nhìn thấy," Mỹ Duyên thúc giục. "Mọi chuyện sau này sẽ thế nào?"
"Không sao cả," Bằng trấn an cô ta, giọng điệu đầy tự tin. "Ngày mai, báo chí sẽ đăng tin 'Phu nhân chủ tịch tập đoàn Thiên Ưng Trình Xuân Nghi không may trượt chân ngã xuống vách đá khi đi du lịch, nguyên nhân có thể do trầm cảm sau khi sảy thai' . Mọi người sẽ thương tiếc cho một người vợ đoản mệnh và một người chồng đau khổ."
Trầm cảm? Sảy thai?
Những lời nói của anh ta như những nhát dao đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu của tôi. Anh ta không chỉ giết tôi, mà còn giết cả đứa con chưa thành hình của chúng tôi, rồi dùng chính cái chết đó để bôi nhọ danh dự của tôi, để dọn đường cho anh ta và nhân tình danh chính ngôn thuận ở bên nhau.
Tàn nhẫn. Quá tàn nhẫn.
Tiếng bước chân của họ xa dần, rồi tiếng động cơ xe nổ máy và mất hút.
Chỉ còn lại tôi, với biển cả gầm gừ và bầu trời đang dần sập tối.
Nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy tôi. Tôi sẽ chết ở đây, một cái chết tức tưởi và oan khuất. Cơ thể tôi sẽ bị sóng biển cuốn đi, hoặc bị thú dữ ăn thịt, và thế giới sẽ chỉ nhớ đến tôi như một người phụ nữ trầm cảm, yếu đuối.
Không.
Một ngọn lửa giận dữ bùng lên từ sâu thẳm tâm hồn, mạnh mẽ hơn cả cơn đau thể xác.
Tôi không thể chết.
Tôi phải sống. Sống để bắt chúng phải trả giá.
Tôi nghiến chặt răng, dồn hết chút sức lực còn lại, bắt đầu lết cơ thể mình ra khỏi mỏm đá nguy hiểm. Mỗi cử động nhỏ đều khiến xương cốt như vỡ vụn. Đá sắc cào vào da thịt, máu hòa cùng nước biển mặn chát.
Tôi không biết mình đã lết được bao xa. Bàn tay tôi quờ quạng trong bóng tối, bám vào bất cứ thứ gì có thể. Bất chợt, các ngón tay tôi chạm vào một vật cứng, nhỏ, hình dáng lạ lùng. Nó không giống những viên đá gồ ghề xung quanh.
Nó nhẵn mịn và có hình một búp sen bằng gỗ.
Tôi không có thời gian để suy nghĩ xem nó từ đâu ra. Theo bản năng, tôi nắm chặt lấy nó, coi nó như chiếc phao cứu sinh duy nhất. Sức lực tôi mách bảo rằng vật này rất quan trọng.
Bầu trời đổ mưa. Những hạt mưa nặng trịch quất vào mặt tôi như những cây roi. Nước biển bắt đầu dâng lên, những con sóng hung hãn hơn liếm vào chân tôi, cố gắng kéo tôi xuống vực sâu.
Cơ thể tôi lạnh dần. Mí mắt nặng trĩu. Cơn đau bắt đầu trở nên mơ hồ.
Ý thức của tôi đang trôi đi.
Ngay lúc tôi sắp buông xuôi, một luồng ánh sáng chói lòa quét qua mặt tôi.
Ánh đèn pha của một chiếc xe.
Tôi không biết đó là ai. Có thể là người của Bằng quay lại để kiểm tra. Có thể là một du khách tò mò. Nhưng dù là ai, đó cũng là tia hy vọng cuối cùng.
Cánh cửa xe mở ra. Một bóng người cao lớn bước xuống. Dù chỉ là một hình bóng ngược sáng, tôi vẫn có thể cảm nhận được khí chất lạnh lẽo và uy quyền toát ra từ người đó.
Đó không phải Ngô Hải Bằng.
Người đàn ông bước về phía mép vực, ánh đèn pha chiếu rọi xuống nơi tôi đang nằm. Anh ta mặc một bộ vest đen đắt tiền, mái tóc được chải chuốt gọn gàng. Dưới ánh sáng yếu ớt, khuôn mặt anh ta hiện ra với những đường nét góc cạnh, sắc sảo. Sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, và đôi mắt… đôi mắt đó sâu thẳm và lạnh lẽo như băng giá.
Tôi biết người đàn ông này.
Lư Nguyên Khang.
Chủ tịch tập đoàn công nghệ LK, đối thủ không đội trời chung của Ngô Hải Bằng trên thương trường. Hai con hổ tranh đấu không ngừng trong giới kinh doanh Việt Nam.
Anh ta nhìn tôi, một đống đổ nát bê bết máu và bùn đất, với ánh mắt không một chút cảm xúc. Không có sự ngạc nhiên, không có sự thương hại. Chỉ có sự lạnh lùng đến tàn nhẫn.
"Xem ra," Lư Nguyên Khang cất giọng, chất giọng trầm và lạnh như chính con người anh ta, "vị phu nhân yêu quý của Ngô Hải Bằng đã gặp chút rắc rối."
Anh ta nói xong, quay người, có vẻ như định rời đi.
Không!
Một nỗi sợ hãi kinh hoàng dâng lên trong tôi, còn hơn cả nỗi sợ cái chết. Nếu anh ta bỏ đi, tôi chắc chắn sẽ không qua khỏi đêm nay.
Bằng một sức mạnh không tưởng, tôi vươn tay ra, túm lấy ống quần của anh ta. Vải quần cao cấp lạnh và ẩm ướt dưới những ngón tay dính đầy máu và cát của tôi.
Lư Nguyên Khang khựng lại. Anh ta cau mày, nhìn xuống bàn tay bẩn thỉu của tôi đang làm bẩn chiếc quần đắt tiền của anh ta với vẻ chán ghét không hề che giấu.
"Cứu… tôi…" Tôi thều thào, giọng nói khản đặc và vỡ vụn.
Anh ta im lặng, đôi mắt sắc như dao găm xoáy sâu vào tôi, như thể đang đánh giá xem tôi có giá trị gì để anh ta phải bận tâm hay không. Dưới cái nhìn đó, tôi cảm thấy mình trần trụi và nhỏ bé.
Cơn mưa ngày càng nặng hạt. Sấm chớp rạch ngang bầu trời, soi sáng khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn và sợ hãi của tôi.
Trong một khoảnh khắc, tôi thấy một tia dao động trong đôi mắt băng giá của anh ta. Đó không phải là lòng trắc ẩn. Đó là sự tính toán.
"Kẻ thù của kẻ thù…" anh ta lẩm bẩm, gần như chỉ cho riêng mình nghe.
Số phận của tôi, từ tay một tên ác quỷ, lại rơi vào tay một kẻ thù không rõ mục đích. Nhưng lúc này, tôi không còn lựa chọn nào khác.
Lư Nguyên Khang cúi xuống, ánh mắt anh ta đối diện với tôi.
"Cô muốn sống?" Anh ta hỏi, giọng nói không chút cảm xúc. "Vậy thì chứng minh cho tôi thấy cô đáng được cứu."
---