Anh ta vội vàng bế đứa con của nhân tình, lo lắng đi tìm bác sĩ, bỏ mặc tôi và người thừa kế thực sự của anh ta đang chờ chết trên sàn nhà lạnh lẽo.
Tình yêu ba năm, sự hy sinh của tôi, tất cả đã trở thành một trò cười. Hóa ra trong mắt anh ta, tôi chỉ là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, có thể tùy ý vứt bỏ.
Nhưng anh ta không biết, chỉ cần tôi muốn, cả thế giới này có thể là của tôi. Được thôi, Trịnh Đức Thắng, anh đã chọn con đường của mình. Vậy thì, hãy để tôi cho anh thấy, cái giá phải trả khi vứt bỏ một công chúa là gì.
Chương 1
Chồng của tôi, CEO Trịnh Đức Thắng, đã tổ chức một buổi tiệc đầy tháng hoành tráng cho con trai của nhân tình. Vấn đề duy nhất? Anh ta đang ăn mừng một đứa trẻ mà anh ta có với Trà Thủy Ly, một cô gái có quá khứ không rõ ràng mà anh ta đưa vào công ty. Và tôi, Giản Hồng Anh, người vợ danh chính ngôn thuận của anh, đang mang thai bốn tháng đứa con thừa kế thực sự của anh, lại là người duy nhất không được mời.
Tôi đứng trong bóng tối của khu vườn, cái lạnh của đêm tháng Mười một thấm qua lớp áo khoác mỏng, nhưng nó chẳng là gì so với cái lạnh đang gặm nhấm trái tim tôi. Bên trong biệt thự, ánh đèn pha lê rực rỡ, tiếng cười nói và tiếng nhạc du dương vang vọng, tạo thành một thế giới hoàn toàn khác biệt với sự cô độc của tôi.
"Anh Anh, con có nghe mẹ không?"
Giọng nói của mẹ tôi, Lý Kiều Diễm, vang lên trong tâm trí tôi qua một kênh liên lạc bí mật, một chiếc khuyên tai nhỏ bé bằng bạch kim mà tôi luôn đeo. Đó là một thiết bị độc quyền của Tập đoàn Vong Nguyệt, một phương thức liên lạc mà không công nghệ nào trên thế giới có thể theo dõi hay xâm nhập.
Tôi khẽ đưa tay lên chạm vào vành tai lạnh buốt. "Con nghe, mẹ."
"Con đang ở đâu? Tại sao xung quanh lại ồn ào như vậy?" Giọng mẹ tôi đầy lo lắng. "Thằng nhóc Trịnh Đức Thắng lại làm gì con rồi phải không?"
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng ngăn giọng mình run rẩy. "Con đang ở bên ngoài biệt thự. Anh ấy... anh ấy đang tổ chức tiệc đầy tháng cho con trai của cô ta."
Im lặng. Một sự im lặng nặng nề đến mức tôi có thể cảm nhận được cơn thịnh nộ của mẹ tôi dù cách xa hàng ngàn cây số. Bà là nữ chủ tịch quyền lực của Tập đoàn Vong Nguyệt, một người phụ nữ mà chỉ cần một cái hất cằm cũng có thể khiến thị trường tài chính toàn cầu chao đảo. Nhưng vì tình yêu của tôi, bà đã chấp nhận để con gái duy nhất của mình che giấu thân phận, sống một cuộc sống "bình thường" bên một người đàn ông mà bà chưa bao giờ tin tưởng.
"Nó dám!" Giọng mẹ tôi lạnh như băng. "Anh Anh, về nhà ngay. Mẹ sẽ cho đội vệ sĩ đến đón con. Mẹ sẽ khiến tập đoàn Huyết Thạch của nó phá sản trong vòng một đêm. Mẹ sẽ cho nó biết thế nào là đụng vào con gái của Lý Kiều Diễm."
Nước mắt tôi bắt đầu trào ra. Tôi biết mẹ có thể làm được. Tập đoàn Huyết Thạch của Trịnh Đức Thắng, dù có vẻ ngoài hào nhoáng, nhưng so với đế chế Vong Nguyệt của gia đình tôi, nó chỉ như một hạt cát giữa sa mạc. Phần lớn thành công của anh ta trong những năm qua đều có sự hỗ trợ bí mật từ Vong Nguyệt, điều mà anh ta không hề hay biết và luôn tự phụ cho rằng đó là do tài năng của mình.
"Không, mẹ..." tôi thều thào. "Con muốn... con muốn tự mình giải quyết."
"Giải quyết? Con định giải quyết thế nào?" Mẹ tôi gắt lên, sự lo lắng lấn át cả cơn giận. "Con đang mang thai, con yêu. Con có biết nguy hiểm thế nào không? Thằng nhóc đó đã hoàn toàn bị con hồ ly tinh kia mê hoặc rồi. Nó không còn là thằng bé Trịnh Đức Thắng mà con từng yêu nữa."
Tôi nhắm mắt lại, hình ảnh của Trịnh Đức Thắng ba năm trước lại hiện về. Khi đó, anh chỉ là một trưởng phòng nhỏ với đầy hoài bão, còn tôi là một nhân viên mới. Anh đã đứng trước mặt tôi dưới cơn mưa tầm tã, chiếc ô duy nhất trong tay che hết cho tôi, còn bản thân thì ướt sũng. Anh nói: "Hồng Anh, anh không có gì trong tay, chỉ có một trái tim yêu em. Em có bằng lòng cùng anh xây dựng một đế chế không?"
Lúc đó, tôi đã nghĩ đây là định mệnh. Tôi đã sẵn sàng từ bỏ tất cả, giấu đi thân phận công chúa của mình, chỉ để làm người vợ bình thường của anh, cùng anh xây dựng "đế chế" của riêng hai người.
Và chúng tôi đã thành công. Tập đoàn Huyết Thạch lớn mạnh không ngừng. Anh trở thành một CEO trẻ tuổi đầy quyền lực, được mọi người ngưỡng mộ. Nhưng tôi chưa bao giờ nói cho anh biết, những hợp đồng béo bở nhất, những đối tác khó tính nhất mà anh có được, đều là do một tay mẹ tôi ở phía sau sắp đặt. Tôi muốn anh tự tin, muốn anh hạnh phúc với thành tựu của mình.
Nhưng có lẽ tôi đã sai. Sự tự phụ đã biến anh thành một người khác.
Một năm trước, anh đưa Trà Thủy Ly vào công ty với vị trí thư ký. Một cô gái có vẻ ngoài yếu đuối, đáng thương, luôn kể về quá khứ bi thảm của mình và đứa con trai nhỏ không cha. Tôi đã từng thương cảm cho cô ta, cho đến khi tôi phát hiện ra những tin nhắn mờ ám, những buổi hẹn hò bí mật, và cuối cùng là sự thật rằng đứa trẻ đó là con của anh.
"Mẹ, con xin mẹ." Giọng tôi khẩn khoản. "Cho con thêm một cơ hội cuối cùng. Con cần nghe chính miệng anh ấy nói."
Mẹ tôi im lặng một lúc lâu. Tôi biết bà đang đấu tranh. Cuối cùng, bà thở dài. "Được rồi. Nhưng hãy hứa với mẹ, Anh Anh. Nếu nó làm tổn thương con, dù chỉ một chút thôi, con phải lập tức rời đi. Đội vệ sĩ của Vong Nguyệt luôn ở gần đó. Chỉ cần một lệnh của con."
"Con hứa."
Tôi ngắt kết nối, chiếc khuyên tai trở lại im lặng. Tôi lau khô nước mắt, hít một hơi thật sâu, và nhìn vào bên trong.
Qua ô cửa kính lớn, tôi thấy Trịnh Đức Thắng đang bế đứa bé trai trên tay, gương mặt anh ta tràn ngập nụ cười cưng chiều mà tôi chưa bao giờ thấy anh dành cho bất kỳ ai, kể cả tôi. Trà Thủy Ly đứng bên cạnh, khoác tay anh, tựa đầu vào vai anh một cách đầy sở hữu. Cô ta mặc một chiếc váy dạ hội màu đỏ rực, gợi cảm và kiêu hãnh như một nữ chủ nhân thực thụ.
Họ trông giống như một gia đình hạnh phúc. Một gia đình hoàn hảo.
Và tôi, người vợ hợp pháp đang mang trong mình dòng máu của anh, lại giống như một kẻ rình mò đáng xấu hổ.
Cơn đau buốt nhói lên trong lồng ngực. Tình yêu ba năm, sự hy sinh của tôi, tất cả dường như đã trở thành một trò cười.
Ngay lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Là một tin nhắn từ trợ lý của Trịnh Đức Thắng, cậu Lý. Cậu ấy là một trong số ít người trong công ty biết tôi là vợ của CEO.
"Thưa bà chủ, Tổng giám đốc đang nói chuyện với luật sư Trương ạ. Tôi vô tình nghe được... hình như... hình như là về thủ tục ly hôn."
Bàn tay đang cầm điện thoại của tôi run lên. Ly hôn. Anh ta thậm chí còn không muốn nói với tôi một lời, mà lại đi bàn bạc với luật sư trước.
"Bà chủ, bà có ổn không?" Cậu Lý lo lắng hỏi thêm. "Tổng giám đốc nói... anh ấy sẽ đợi bà tự mình đề nghị, như vậy anh ấy sẽ không phải mang tiếng là người có lỗi. Anh ấy còn nói, dù sao thì bà cũng không có nơi nào để đi, sớm muộn gì cũng phải chấp nhận."
Không có nơi nào để đi?
Một nụ cười cay đắng nở trên môi tôi. Trịnh Đức Thắng, anh ấy thực sự nghĩ rằng tôi là một cô gái mồ côi không nơi nương tựa, phải phụ thuộc hoàn toàn vào anh ta. Anh ta không hề biết rằng chỉ cần tôi muốn, cả thế giới này có thể là của tôi.
Xung quanh, những vị khách bắt đầu xì xào.
"Nhìn cô Trà Thủy Ly kìa, đúng là có phúc thật. Một bước lên mây."
"Nghe nói vợ của Tổng giám đốc Trịnh chỉ là một cô gái nhà quê, không có gia thế gì. Sao mà so được với cô Trà chứ?"
"Thật đáng thương. Chắc giờ này đang ở nhà khóc lóc thôi. Phụ nữ không có sự nghiệp, không có gia đình chống lưng thì kết cục chỉ có thế."
Những lời nói đó như những mũi kim vô hình đâm vào tôi. Đáng thương? Tôi ư?
Không. Giản Hồng Anh tôi chưa bao giờ đáng thương.
Cơn đau trong lồng ngực biến mất, thay vào đó là một sự bình tĩnh đến đáng sợ. Tình yêu đã chết. Hy vọng cuối cùng cũng đã tan thành tro bụi.
Được thôi, Trịnh Đức Thắng. Anh đã chọn con đường của mình.
Vậy thì, hãy để tôi cho anh thấy, cái giá phải trả khi vứt bỏ một công chúa là gì.
Tôi sẽ cho tất cả bọn họ thấy họ đã sai lầm như thế nào khi đánh giá thấp tôi.
Tôi vuốt phẳng lại chiếc áo khoác, ngẩng cao đầu, và bước ra khỏi bóng tối.