viện. Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi, khiến tôi cảm thấy bu
ều thào, giọng khản đặc
nhàng đặt tay lên tay tôi. "Bà chủ đừng lo lắng, đứa bé vẫn an toàn.
ở phào nhẹ nhõm. Nước mắt lại không kiềm được m
rịnh đâu rồi ạ? Sao lúc nguy cấp
tôi đã bỏ mặc tôi đang chảy máu để đi lo cho con của nhân tình ư? Rằng trong
ần này không phải là nỗi đau của t
ế này. Tôi phải đối mặt với anh ta. Tôi ph
ượng dậy. Cơn đau từ bụng dưới vẫn còn âm ỉ, nhưng ý chí của tôi mạn
ạnh phòng chăm sóc đặc biệt dành cho trẻ sơ sinh. Trà Thủy Ly đang nép vào
úng ta... lỡ nó có mệnh hệ gì... em không sống nổ
Thắng an ủi, giọng đầy cưng chiều. "Anh
Thật sự qu
u, dồn hết sức lực còn
Đức T
uay lại. Vẻ mặt của Trịnh Đức Thắng từ dịu
làm gì? Chưa đ
kiếm một chút tình nghĩa còn sót lại. "Lúc tôi ngã xuống, lúc tôi chả
ặng, ánh mắ
vậy? Anh Thắng chỉ là quá lo cho con trai thôi. Chị... chị cũng bị
n chút kiên nhẫn nào với người phụ nữ
cô đừng có diễn kịch nữa! Cô tự ngã để đổ tội cho Thủy Ly, đúng không? Cô ghen tị
ã? Đê
n vào lồng ngực tôi. Hóa ra trong mắt anh ta
ỏi lại. "Cơn đau tôi đang phải chịu đựng là giả sao? Đứ
ách tàn nhẫn. "Tôi cảnh cáo cô, Giản Hồng Anh, đừng bao giờ động đến
run rẩy trong sung sướng, và quay người bước đi
g một lần q
t tia le lói, cũng đã hoàn toàn
c khuyên tai của
mẹ tôi vang lên, không còn giận dữ, chỉ
ai, thì thầm: "Mẹ
má tôi. Đó là giọt nước mắt chôn cất ba n
còn một Giản Hồng Anh
Nguyệt, người sẽ lấy lại tấ
ơi kết thúc rồi. Bây gi

GOOGLE PLAY