Biết tôi và bạn trai đã hẹn ước sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, cô ta lại gào lên với giọng mà cả tầng đều có thể nghe thấy:
"Không phải chứ không phải chứ, bây giờ vẫn có người muốn ngồi không hưởng lợi, hăm hở dựa dẫm vào đàn ông để đào mỏ đấy à?"
Trong lòng tôi cười hả hê.
Ông già à? Đó là người bố đại gia của tôi.
Còn bạn trai, chỉ là con trai của tài xế bố tôi thôi!
...
Ngày đầu tiên nhập học, bạn trai Từ Tử Nghiêu đưa tôi đến làm thủ tục.
Anh ấy vừa được bố mẹ tôi công nhận, đúng là lúc cần phải thể hiện thật tốt.
Sáng sớm đến nhà đón tôi, anh ấy cố ý mặc một bộ đồ thời thượng mà tôi vừa mua cho.
Bố tôi còn đặc cách cấp cho tôi một chiếc Maybach, để Từ Tử Nghiêu chịu trách nhiệm đưa đón tôi trong suốt thời gian đại học.
Đến trường, tôi muốn đến phòng ký túc xá chào hỏi bạn cùng phòng trước, sợ lỡ ai đó đang thay quần áo, lát nữa Từ Tử Nghiêu lên sẽ bất tiện.
Không ngờ, cửa phòng mở rộng, bên trong lại không có một ai.
Đang chuẩn bị đặt túi xách của mình lên chiếc giường hợp mắt, ở cửa vang lên một giọng nói hùng hổ:
"Làm gì đó! Đó là giường của tôi!"
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy một cô gái dựa vào cửa với vẻ mặt giận dữ.
Tôi còn tưởng mình suýt nữa chiếm giường của người khác, bèn đi về phía cô ta, chìa tay ra, xin lỗi giải thích:
"Xin lỗi, tôi cứ tưởng cái giường này không có người."
Nào ngờ, cô ta "bốp" một cái hất tay tôi ra, khinh bỉ đánh giá tôi từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chiếc túi xách của tôi:
"May mà cô chưa đặt túi lên đấy, tôi đây từ nhỏ đã khó tính, giường mà dính túi giả, tôi sẽ gặp ác mộng đấy!"
Túi giả à?
Chiếc túi này là hàng mới của cửa hàng vừa về, ngay lập tức được nhân viên bán hàng đích thân chạy đến nhà tôi để đưa, vậy mà cô ta nói là đồ giả?
"Cái này của tôi mới là hàng thật đây! Đeo cái túi giả đi lung lăng khắp nơi, giả vờ tiểu thư con nhà giàu cái gì!"
Cô ta vừa nói vừa tháo túi trên vai xuống, lắc lư trước mặt tôi.
Chưa đợi tôi nhìn rõ, cô ta đã cất đi:
"Biến sang một bên đi! Đừng để tôi dính phải cái vận xui nghèo nàn của cô!"
Nói xong, cô ta quăng chiếc túi ra sau lưng, húc vai tôi mà đi qua.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Tôi tự ép mình hít thở sâu.
Không được, không nhịn được.
Vừa định xắn tay áo từ phía sau túm tóc cô ta, điện thoại của tôi chợt reo lên.
Tôi vừa đi vừa nghe điện thoại, là bố tôi gọi đến, dặn dò đủ điều tôi phải thích nghi với cuộc sống tập thể. Đây chính là thử thách đầu tiên trên con đường trở thành người thừa kế của tôi.
Khi trở lại ký túc xá, chỉ thấy Từ Tử Nghiêu không biết đã lên từ lúc nào, đang có chút ngượng ngùng đối phó với sự nịnh nọt của cô gái kia:
"Anh ơi, anh đến đưa em gái đi học à? Em tên là Vương Đoan Nhụy, cũng ở phòng này."
"Để em giúp anh cầm hành lý nhé, em không yếu ớt như những cô gái khác đâu, đều tự mình làm cả!"
"Anh ơi, cách ăn mặc của anh với những người bạn nam em biết không phải cùng đẳng cấp đâu, chắc chắn là điều kiện nhà anh rất tốt nhỉ?"
Vương Đoan Nhụy rất nhiệt tình định cầm lấy túi của Từ Tử Nghiêu, trong lúc giằng co còn cố ý lấy ngực cọ qua cọ lại trên cánh tay Từ Tử Nghiêu.
Tôi nhìn Từ Tử Nghiêu đang đỏ mặt với bộ đồ thời thượng kia, rồi lại nghĩ đến cái bộ mặt thấy giàu sang thì bám, thấy nghèo khó thì khinh không hề che giấu của Vương Đoan Nhụy vừa rồi, trong lòng tôi đã có một câu trả lời.
Tôi đứng một bên đầy hứng thú, cho đến khi Từ Tử Nghiêu phát hiện ra tôi, phản xạ có điều kiện lùi lại vài bước, như thể một người sắp chết đuối đột nhiên vớ được phao cứu sinh:
"Lâm Thính! Em đến rồi!"