ngắn tự nhi
cô, lẽ nào là mẹ kế của cô?
nhìn tôi, mặt tái mét,
t, gật đầu chào
, tớ là L
ạc Nh
g đồ lặt vặt rải
đồ của
y giúp tôi dọ
, cũng luống cuống giúp dọ
em. Anh chỉ muốn em và bạn cù
không thèm để
cảm ơn, tôi lấy ra một chiếc vòng
, cảm ơn cậu
lấy nó ra, mắt Vươn
cùng phòng, để tôi cũ
a chạm vào giường của t
hiên lóe lên một
p q
i qua đi, cô
u cậu thật sự muốn cảm ơn tớ, th
vòng tay này là đồ giả, là hàng
ô ấy mới
ụy "chậc" một tiế
đứa đào mỏ sao lại tặng
t cô ta, nhìn thẳ
nữa, lần sau tôi túm tóc cô đi đập
t dạ rụt
hiêu lấy
học, lát nữa anh đưa
nh ấy, anh ấy đành chiều chuộ
đây, có chuyện gì
tôi không thèm
ô Lạc Nhiên n
y bạn trai cậu và Vương Đoan Nhụy đi vào. Bảo
bố tôi biết tôi thích quẩ
c một tuần rồi mà t
iêu, anh ấy nhanh chóng cú
đang ở thư viện, đang cố gắng
golf thuận tay nhất
n lo lắng,
bị những người bảo vệ
i hội viên không được vào. Thẻ hộ
t sâu, vung gậy đập
bảo vệ lại định xông lên, tôi lấy hai cọc tiề
biết ai là chủ, a
vệ nhườn
g Đoan Nhụy ở trong một bàn lớn nhất, hai người đa
ém về phía họ. Nhân lúc họ đứng hình, tôi ba bướ
ảy ròng, vừa chửi vừa quay đầu lại. Vừa thấ
ngoài! Loại người vô giáo dục nh
phép kinh doanh ra vỗ
ích cho người ta nghe, rốt