Nhưng Lệ Hành Uyên lại hối hận, điên cuồng tìm kiếm cô khắp nơi.
Người đàn ông hèn mọn quỳ trước mặt cô, khẩn cầu: "Vãn Ninh, em quay về bên anh được không?"
...
"Tại giải đấu UFC lần này, Lệ Hành Uyên lại một lần nữa giành chức vô địch hạng trung..."
Ti vi phát hình ảnh giây phút người đàn ông đăng quang.
Giờ phút này, trên chiếc giường lớn, Lệ Hành Uyên đè Giang Vãn Ninh xuống, hung hăng xâm nhập.
"Nhẹ chút..." Giang Vãn Ninh quá rõ thể lực của Lệ Hành Uyên chẳng khác gì một con thú.
Mỗi lần giải đấu lớn kết thúc, anh đều giày vò cô đến sống dở chết dở.
Ngoài cửa sổ trời hửng sáng, Giang Vãn Ninh mệt mỏi rã rời, cảm nhận được người đàn ông đã rút ra.
Cô luôn thấy lần này Lệ Hành Uyên mạnh bạo hơn hẳn mọi khi.
"Hôm nay trước khi đi nhớ để lại chìa khóa, sau này không cần đến nữa."
Câu nói lạnh tanh của người đàn ông khiến Giang Vãn Ninh tỉnh táo hoàn toàn.
"Cô ấy đã đồng ý làm bạn gái anh rồi." Trong mắt Lệ Hành Uyên mang theo ý cười dịu dàng, "Quần áo và trang sức em để ở đây nhớ mang đi hết, cô ấy mà thấy sẽ không vui."
Anh ném lên người cô một chiếc thẻ đen.
"Ba năm nay em đã vất vả rồi." Lệ Hành Uyên thản nhiên nói: "Vãn Ninh, em năm nay cũng 25 rồi, không định tìm một người phù hợp để ổn định cuộc sống sao?"
Giang Vãn Ninh ngơ ngác gật đầu, trong lòng trào dâng nỗi đau xót.
"Khi kết hôn nhớ báo với người đại diện của anh, anh sẽ mừng cho em một phong bao lì xì lớn." Lệ Hành Uyên tinh thần tỉnh táo chẳng hề giống một người vừa trải qua một đêm trắng.
Anh mặc quần áo chỉnh tề, tỉ mỉ chọn cho mình một chiếc cà vạt, "Phụ nữ các em thường thích hoa gì?"
"Hoa hồng?" Giang Vãn Ninh đáp.
"Quá tầm thường." Lệ Hành Uyên khẽ cười khẩy, "Đường Đường không như em, cô ấy khó theo đuổi, tính cách thanh cao ương ngạnh, chắc chắn không thích loài hoa tầm thường như vậy."
Nói xong, anh ta không đợi Giang Vãn Ninh nói gì thêm mà bước ra khỏi phòng.
"Chậc..."
Giang Vãn Ninh hai chân bủn rủn bước xuống giường, bắp chân run lẩy bẩy.
Bước vào phòng tắm, cô nhìn những vết loang lổ trên cơ thể trong gương, bất lực thở dài.
Thì ra, đã ngủ với Lệ Hành Uyên ba năm.
Họ là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên.
Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học, cô lấy hết can đảm định tỏ tình thì Lệ Hành Uyên như tự nhiên khoác vai cô:
"Hôm nay mẹ tớ hỏi, tụi mình có yêu nhau không. Buồn cười thật, tớ với cậu thân nhau như anh em, yêu đương gì chứ!"
Về sau, Giang Vãn Ninh đăng ký vào một trường múa rất xa nhà, bốn năm đại học chỉ gặp nhau vào kỳ nghỉ đông.
Khi nhận được xuất xét tuyển thẳng nghiên cứu sinh, cô uống say bí tỉ với bạn học, còn Lệ Hành Uyên đêm đó bị đối thủ hạ thuốc trước trận đấu.
Họ đã vô tình ngủ với nhau.
Tỉnh dậy, anh nói sẽ chịu trách nhiệm: Nếu đến 25 tuổi mà cả hai vẫn chưa gặp được người mình thích, thì sẽ ở bên nhau.
Giang Vãn Ninh bốc đồng, đồng ý.
Từ đó, mối quan hệ không chính thức của họ bắt đầu.
Lệ Hành Uyên là võ sĩ thi đấu đối kháng chuyên nghiệp, cường độ vận động cao nên nhu cầu sinh lý cũng lớn hơn.
Một tháng sau, Giang Vãn Ninh mới biết Lệ Hành Uyên mắc chứng nghiện tình dục.
Hóa ra, loại thuốc hôm đó làm một lần không thể giải tỏa hoàn toàn.
Cứ mỗi tuần, chứng nghiện lại tái phát một lần.
Lệ Hành Uyên đã thử giải tỏa bằng cách vận động, nhưng hiệu quả rất ít.
Vậy là, cô trở thành công cụ để anh lợi dụng giày vò.
Giờ đây cô, cái công cụ ấy cũng đã đến lúc phải rời đi.
Bởi vì nửa năm trước, khi Lệ Hành Uyên đến trường đón cô, anh vô tình gặp Hứa Đường Đường, sinh viên năm nhất của Học viện Múa Bắc Kinh.
Cô bé năm nay mười chín, tuổi còn trẻ trung, dung mạo lại càng mơn mởn như hoa.
Lệ Hành Uyên lập tức si mê Hứa Đường Đường.
Anh dùng cả thủ đoạn cứng rắn lẫn mềm mỏng để theo đuổi, nhưng cô bé vẫn không hề lay chuyển.
Hứa Đường Đường mặc chiếc váy dài đã bạc màu, đôi giày vải sờn rách, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo: "Đừng làm phiền tôi nữa, được không? Tôi không đời nào làm chim hoàng yến cho kẻ háo sắc như anh."
Sự ương ngạnh ấy không những không làm Lệ Hành Uyên bỏ cuộc, ngược lại còn khiến anh càng thêm nóng lòng si mê.
Đến mức trong khoảng thời gian đó, chứng nghiện tình dục tái phát, anh thà dùng ảnh của Hứa Đường Đường để giải tỏa, còn hơn là gần gũi với Giang Vãn Ninh.
Giang Vãn Ninh ngủ một mạch đến chiều, bị một cuộc điện thoại làm tỉnh giấc.
Là điện thoại của mẹ Giang.
"Alo, mẹ."
"Con yêu." Giọng mẹ Giang vang lên từ điện thoại: "Con trai dì Hoắc của con đã tỉnh rồi!"
"Anh Nghiên Thanh... tỉnh rồi ạ?"
Mắt Giang Vãn Ninh sáng lên, rồi suy nghĩ: "Mẹ, còn bảy ngày nữa là con lấy được bằng tốt nghiệp rồi, trước đây mẹ chẳng phải luôn muốn định cư ở Úc sao? Bảy ngày sau con và mẹ qua đó nhé."
Mẹ Giang kinh ngạc: "Vậy... Hành Uyên thì sao? Thằng bé có chịu yêu xa không?"
"Bọn con chia tay rồi." Giang Vãn Ninh cười nhạt.
Cô vẫn luôn không dám nói với mẹ thật ra cô và Lệ Hành Uyên chưa từng chính thức yêu đương.
"Con gái ngoan, đừng buồn, con còn trẻ, sau này con rồi sẽ gặp được người phù hợp..." Mẹ Giang thở dài: "Con đặt vé máy bay xong thì báo cho mẹ biết, chúng ta nhanh chóng đi Úc thăm Nghiên Thanh."
"Vâng ạ."
Cuộc gọi kết thúc, khóe môi Giang Vãn Ninh khẽ cười.
Hoắc Nghiên Thanh hơn cô bốn tuổi, luôn xem cô như em gái ruột mà chăm sóc, thậm chí còn trước cả khi cô quen Lệ Hành Uyên.
Trước đây, cứ hễ Lệ Hành Uyên bắt gặp cô và Hoắc Nghiên Thanh chơi cùng nhau, anh lại thích nói bóng nói gió.
Sáu năm trước, Hoắc Nghiên Thanh theo mẹ di cư đến Úc và gặp tai nạn xe, trở thành người thực vật.
Bác sĩ nói khả năng tỉnh lại là vô cùng thấp.
Không ngờ, kỳ tích y học vẫn xảy ra với Hoắc Nghiên Thanh.
Giang Vãn Ninh lập tức tắm rửa, ăn mặc chỉnh tề rồi mang những đồ vật của mình trong căn biệt thự đi.
Cô kéo hành lý xuống lầu, nhìn thấy Lệ Hành Uyên dẫn một cô gái trong sáng đáng yêu bước vào.
Ánh mắt ba người chạm nhau.
"Cô, cô ấy là người giúp việc ở đây..." Lệ Hành Uyên vội vàng giải thích với Hứa Đường Đường.
Ánh mắt Hứa Đường Đường dừng lại trên vết hôn ở cổ Giang Vãn Ninh, giọng điệu không giấu được vẻ thất vọng: "Đàn chị, chị luôn là vũ công ưu tú mà em ngưỡng mộ, hóa ra sau lưng lại bán rẻ thân xác."
Giang Vãn Ninh nhất thời câm lặng.
Hứa Đường Đường quay sang nhìn Lệ Hành Uyên: "Anh Lệ, đừng quên chúng ta đang là mối quan hệ yêu đương, em sẽ không bao giờ hèn hạ đến mức bán rẻ thân thể như đàn chị."
"Anh vẫn đang trong thời gian tìm hiểu, nếu dám tùy tiện chạm vào em, chúng ta lập tức chia tay."
"Đường Đường, đừng giận mà, em không giống cô ấy." Lệ Hành Uyên nắm lấy tay cô, "Em là bạn gái anh."
Hứa Đường Đường kiêu căng quay mặt đi, nhìn chằm chằm vào chiếc cúp pha lê trên tay Giang Vãn Ninh.
Cô bước lên một bước, chân loạng choạng, cơ thể nghiêng ngả ngã vào Giang Vãn Ninh.
"Choang..."
Tiếng cúp pha lê vỡ trên nền gạch vang vọng.