Anh ta không biết rằng, tôi là Thạc sĩ khoa học dữ liệu, và tiếng Anh của tôi còn tốt hơn cả anh ta.
Thay vì đánh ghen ầm ĩ, tôi quyết định biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của anh ta, xóa sạch mọi dấu vết về sự tồn tại của mình.
Anh từng nói: "Nếu em biến mất, anh sẽ lật tung cả thế giới này lên để tìm em."
Được thôi, Lục Vĩnh Khang. Để tôi xem, anh sẽ lật tung thế giới này như thế nào.
Chương 1
Giản Diệp Trúc POV:
Vào ngày kỷ niệm 7 năm ngày cưới, tôi đã tận mắt chứng kiến chồng mình, Lục Vĩnh Khang, và cô trợ lý của anh ta, Mão Bảo Vy, ân ái với nhau ngay trong văn phòng của anh ta.
Đêm nay, tại bữa tiệc kỷ niệm hoành tráng của chúng tôi, anh ta đang thản nhiên thảo luận về mối quan hệ của họ bằng tiếng Anh với các đối tác kinh doanh, tin rằng tôi không hiểu được.
Đây là bữa tiệc kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng tôi.
Ánh đèn pha lê lộng lẫy trong phòng tiệc chiếu rọi những ly rượu sâm banh lấp lánh, phản chiếu những khuôn mặt tươi cười và những bộ lễ phục sang trọng. Mọi thứ đều hoàn hảo, giống như cuộc hôn nhân của tôi trong mắt người ngoài.
"Vy thực sự là một cô gái tốt, rất có năng lực," một đối tác kinh doanh người nước ngoài của Lục Vĩnh Khang, chồng tôi, nâng ly và nói bằng tiếng Anh, "Lần hợp tác này có thể thuận lợi như vậy, cô ấy đã giúp đỡ không ít. Khang, cậu thật có mắt nhìn người."
Lục Vĩnh Khang mỉm cười, một nụ cười tự tin và quyến rũ thường thấy của anh. Anh ta vòng tay qua eo tôi, một cử chỉ thân mật đầy tính chiếm hữu, rồi ghé sát vào tai tôi, nhẹ nhàng nói bằng tiếng Việt: "Em yêu, anh và ông Wilson đang bàn công việc, có lẽ sẽ hơi nhàm chán."
Sau đó, anh ta quay lại, tiếp tục cuộc trò chuyện bằng tiếng Anh trôi chảy với ông Wilson: "Đúng vậy, Bảo Vy không chỉ thông minh mà còn rất hiểu chuyện. Cô ấy biết tôi cần gì, cả trong công việc lẫn cuộc sống."
Anh ta nói điều đó một cách tự nhiên, như thể đang thảo luận về thời tiết, hoàn toàn không để ý đến người vợ đang đứng cạnh mình.
"Ồ? Xem ra mối quan hệ của hai người không chỉ đơn giản là cấp trên và cấp dưới," ông Wilson nháy mắt một cách đầy ẩn ý.
Lục Vĩnh Khang cười lớn, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Anh ta nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt lướt qua đám đông, rồi nói với giọng điệu có phần tự mãn: "Đàn ông thành đạt có thêm một vài mối quan hệ bên ngoài cũng là chuyện thường tình. Miễn là đừng để ảnh hưởng đến gia đình là được. Vợ tôi, cô ấy rất ngoan, sẽ không quan tâm đến những chuyện này đâu."
"Cậu chắc chứ?" Ông Wilson nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi.
Lục Vĩnh Khang siết chặt vòng tay quanh eo tôi hơn, giọng nói đầy vẻ sở hữu: "Tất nhiên. Cô ấy không thể sống thiếu tôi."
Những người xung quanh nghe vậy đều bật cười, những tiếng cười mang theo sự thấu hiểu ngầm giữa những người đàn ông. Họ nâng ly chúc mừng Lục Vĩnh Khang, chúc mừng sự nghiệp thành công và cuộc sống viên mãn của anh ta.
Ngón tay tôi cầm ly rượu khẽ run lên. Chất lỏng màu hổ phách sóng sánh trong ly, giống như cơn sóng ngầm đang cuộn trào trong lòng tôi.
Họ không biết, hoặc có lẽ họ không quan tâm, rằng người vợ "ngoan ngoãn" và "không hiểu chuyện" này có bằng Thạc sĩ khoa học dữ liệu từ một trường đại học danh tiếng ở Singapore.
Họ không biết rằng, trước khi từ bỏ sự nghiệp để trở thành bà Lục hoàn hảo, tiếng Anh của tôi còn tốt hơn cả Lục Vĩnh Khang.
Và họ càng không biết rằng, chỉ ba tiếng trước, tôi đã đứng ngoài cánh cửa kính văn phòng của Lục Vĩnh Khang, chết lặng nhìn anh ta và cô trợ lý Mão Bảo Vy quấn lấy nhau trên chiếc ghế sofa da.
Mọi lời nói của họ, mọi tiếng cười của họ, đều giống như những nhát dao vô hình, nhưng tôi đã không còn cảm thấy đau nữa.
Thay vào đó, một sự bình tĩnh đến đáng sợ bao trùm lấy tôi.
Tôi mỉm cười, một nụ cười đúng chuẩn của một người vợ hiền thục, dịu dàng. Tôi ngước nhìn chồng mình, người đàn ông mà tôi đã yêu suốt bảy năm, và nhẹ nhàng nói bằng tiếng Việt: "Anh cứ tiếp tục đi, em hơi mệt, muốn ra ngoài hít thở không khí một chút."
Trong đầu tôi, một chiếc đồng hồ đếm ngược vô hình đã bắt đầu chạy.
Còn 48 tiếng nữa.
48 tiếng nữa, Giản Diệp Trúc, người vợ của Lục Vĩnh Khang, sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.
"Sao sắc mặt em lại tái mét thế?" Lục Vĩnh Khang đột nhiên cúi xuống, giọng nói đầy vẻ quan tâm giả tạo. Bàn tay ấm áp của anh ta vuốt nhẹ lên má tôi, "Có phải em không khỏe ở đâu không?"
Tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta, cố gắng tìm kiếm một chút chân thành, nhưng chỉ thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình, một người phụ nữ xa lạ với nụ cười gượng gạo.
Thật nực cười. Anh ta vừa mới công khai thừa nhận mối quan hệ ngoài luồng của mình trước mặt tôi, giờ lại có thể đóng vai một người chồng quan tâm đến vậy.
"Em không sao," tôi nhẹ nhàng gạt tay anh ta ra, "Chỉ là trong này hơi ngột ngạt."
"Vậy à?" Anh ta nhìn tôi một cách dò xét, dường như muốn xác nhận xem tôi có thực sự ổn không, hay chỉ đang giả vờ. "Tối nay là ngày quan trọng của chúng ta, anh không muốn em cảm thấy không vui."
"Làm sao em có thể không vui được chứ?" Tôi mỉm cười, một nụ cười hoàn hảo không một kẽ hở. "Anh đã chuẩn bị một bữa tiệc tuyệt vời như vậy mà."
Tôi quyết định thử anh ta một lần cuối.
"Vừa rồi... anh và ông Wilson đang nói về cô trợ lý Mão phải không?" Tôi hỏi một cách thờ ơ, "Nghe có vẻ như cô ấy rất được việc."
Lục Vĩnh Khang thoáng sững sờ, có lẽ không ngờ tôi lại hỏi thẳng như vậy. Nhưng anh ta nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên.
"À, đúng vậy. Cô ấy là một nhân viên có năng lực," anh ta nói, giọng điệu thản nhiên như không có gì. "Công việc thôi mà, em không cần quan tâm đâu."
Công việc thôi sao?
Tôi nhớ lại bảy năm trước, khi chúng tôi mới kết hôn. Anh ta đã từng tự hào giới thiệu tôi với tất cả mọi người: "Đây là vợ tôi, Diệp Trúc. Cô ấy là một nhà khoa học dữ liệu tài năng, là người thông minh nhất mà tôi từng gặp."
Khi đó, anh ta nhớ mọi thứ về tôi. Anh ta nhớ tôi thích ăn gì, ghét màu gì, nhớ cả thói quen nhỏ nhặt nhất của tôi.
Nhưng bây giờ, anh ta thậm chí còn không nhớ rằng tôi thông thạo tiếng Anh.
Không khí trong phòng tiệc đột nhiên trở nên đặc quánh, khiến tôi cảm thấy khó thở. Mùi nước hoa đắt tiền, mùi thức ăn, và mùi của sự giả dối hòa quyện vào nhau, tạo thành một thứ hỗn hợp khiến tôi buồn nôn.
"Em ra ngoài một lát," tôi nói, không đợi anh ta trả lời, rồi xoay người bước đi.
Sau lưng, tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng những người phụ nữ khác xì xào ngưỡng mộ.
"Nhìn bà Lục kìa, thật là hạnh phúc."
"Đúng vậy, chồng vừa đẹp trai, tài giỏi, lại còn yêu chiều cô ấy hết mực."
"Bảy năm rồi mà vẫn tình cảm như ngày đầu, thật đáng ghen tị."
Hạnh phúc? Tình cảm?
Những từ ngữ đó giờ đây nghe sao thật châm biếm. Tôi đã từng tin vào chúng, đã từng đắm chìm trong cái gọi là "hạnh phúc" mà Lục Vĩnh Khang tạo ra cho tôi. Nhưng giờ đây, tôi nhận ra tất cả chỉ là một bong bóng xà phòng đẹp đẽ.
Và tôi là người đã tự tay chọc vỡ nó.
Họ không biết, không ai biết rằng, bong bóng đó đã vỡ tan từ ba tiếng trước.
Khi đó, tôi mang theo chiếc bánh kem mà tôi đã tự tay làm, háo hức đến công ty để tạo cho anh ta một bất ngờ. Nhưng người nhận được bất ngờ lại chính là tôi.
Qua tấm kính trong suốt của văn phòng tổng giám đốc, tôi thấy Lục Vĩnh Khang đang đè Mão Bảo Vy lên chiếc ghế sofa. Váy của cô ta bị kéo lên, hai chân quấn chặt lấy hông anh ta. Tiếng rên rỉ đầy khêu gợi của cô ta và tiếng thở dốc nặng nề của anh ta vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Tôi đã đứng đó, không biết bao lâu. Một tiếng? Hai tiếng?
Thời gian dường như ngưng đọng. Chiếc bánh kem trên tay tôi chảy ra, kem bơ ngọt ngào nhỏ giọt xuống sàn nhà, tạo thành một vũng lầy dính nhớp, giống như trái tim tôi lúc đó.
Sự đau đớn ban đầu nhanh chóng bị thay thế bởi một cảm giác tê liệt. Tôi không khóc, không la hét, không xông vào làm ầm ĩ.
Tôi chỉ lặng lẽ quay đi, như một bóng ma.
Bởi vì ngay khoảnh khắc đó, tôi biết, cuộc hôn nhân của tôi đã kết thúc.