Cô sợ đến tái mặt, liều mạng kéo chân trái ra, những mảnh gỗ gãy không đều sắc nhọn lập tức cứa vào da thịt, máu chảy ròng ròng.
Nếu cố kéo ra, nửa cái chân sẽ bị rách da.
Cô tuyệt vọng nhìn xuống sân khấu, vừa hay nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lao nhanh tới.
Là Phó Vân Đình.
Cô vui mừng đưa tay ra, còn chưa kịp mở miệng nói về tình hình của mình, người đàn ông đã vượt qua cô, chạy về phía Tần Phi đang ngã vật trên đất, cánh tay dài anh ta vươn ra ôm chặt lấy cô ta vào lòng.
"Đừng sợ, anh đưa em xuống."
"Anh Vân Đình!"
Người phụ nữ khóc nức nở vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông, run rẩy.
Người đàn ông dịu dàng dỗ dành, bế ngang cô ta nhanh chóng bước xuống sân khấu, từ đầu đến cuối, không hề nhìn cô một cái.
Rõ ràng, cô mới là người gần anh ta nhất.
Rõ ràng, cô mới là vị hôn thê của anh ta.
Dây đèn đứt, sân khấu chìm vào một mảng tối đen.
Khoảnh khắc ánh sáng biến mất, Nhiễm Tuế Tuế vẫn không đợi được Phó Vân Đình quay đầu lại.
Bản năng sinh tồn khiến cô cắn chặt môi muốn dùng sức mạnh kéo chân ra. Bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng "rắc" của gỗ bị bật tung.
Chân trái cô lập tức được tự do, giây tiếp theo đã được một bàn tay mạnh mẽ ôm lấy, kéo ra khỏi vị trí ban đầu.
"Rầm!"
Đèn chùm pha lê rơi xuống đất, mảnh thủy tinh văng tung tóe.
Cô theo phản xạ giơ tay lên muốn che mặt, nhưng lại phát hiện có người đã che chắn trước mặt mình.
Ánh sáng nhanh chóng trở lại, sân khấu trở nên thê thảm.
Nhưng trước mắt cô lại không còn ai.
Cô hoảng loạn nhìn quanh, rồi lại đưa mắt nhìn về phía Phó Vân Đình.
Ngay khoảnh khắc đèn chùm rơi xuống, anh ta đang nghiêng người che chở người phụ nữ trong lòng.
Lúc này tư thế vẫn không đổi, tay người phụ nữ vẫn đang vòng quanh eo anh ta.
Nhiễm Tuế Tuế cười khổ trong lòng.
Vậy mà có một khoảnh khắc cô đã nghĩ rằng Phó Vân Đình quay lại cứu cô.
"Quản lý đạo cụ, chuyện này là sao? Nếu cái đèn này mà rơi trúng người thì sẽ gây chết người đấy!"
Đạo diễn tức giận nhảy dựng lên, quản lý đạo cụ vội vàng giải thích, chối bỏ trách nhiệm.
Trong lúc ồn ào, cuối cùng Phó Vân Đình cũng nhìn về phía cô, lông mày nhíu lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái chân trái đang chảy máu của cô, khoảng cách quá xa nên không thể thấy rõ biểu cảm.
Tần Phi đang run rẩy trong lòng anh ta đột nhiên kêu lên: "Tuế Tuế, cô... cô muốn giết tôi sao?"
Tiếng hét của cô ta khiến cả xung quanh chợt im bặt.
Sắc mặt Phó Vân Đình tối sầm như nước.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Nước mắt Tần Phi gần như trào ra khỏi khóe mắt.
"Tuế Tuế đã động vào dây đèn, tôi đã thấy, nhưng lúc đó tôi không nghĩ nhiều. Trước khi lên sân khấu, cô ấy đã cãi nhau với tôi, nói tôi không xứng cạnh tranh suất vào đoàn kịch cấp tỉnh với cô ấy, nhưng tôi đã cố gắng lâu như vậy rồi, tôi muốn thử..."
Cô ta nhìn Phó Vân Đình với đôi mắt đẫm lệ: "Tôi chỉ muốn theo đuổi ước mơ của mình mà thôi, tôi không ngờ cô ấy lại dùng cách này."
"Bi Thương Đẹp Đẽ" là vở kịch ăn khách do đoàn kịch của trường ra mắt, với hai nữ chính biểu diễn, là bước đệm để trường đưa nhân tài vào đoàn kịch cấp tỉnh.
Nhưng chỉ có một suất, tất cả mọi người đều biết, sẽ chọn người xuất sắc hơn giữa Nhiễm Tuế Tuế và Tần Phi.
Trong nhóm vũ công có người lên tiếng.
"Nếu sân khấu không sập, theo vị trí đứng, cái đèn chùm đó thật sự sẽ rơi trúng đầu Tần Phi."
"Trời ơi, nếu đang nhảy mà bị rơi trúng, chắc chắn là sẽ trúng đầu, vậy người đó còn sống được không? Vì một suất mà làm vậy cũng tàn nhẫn quá đi mất?"
"Đâu phải vì một suất, Phó tổng thích Tần Phi, Nhiễm Tuế Tuế ỷ mình là vị hôn thê do nhà Phó tổng định sẵn, vẫn luôn âm thầm bắt nạt, chèn ép Tần Phi. Tôi thấy, cho dù không có suất đó, cô ta cũng muốn giết Tần Phi."
Trong mắt Tần Phi lóe lên vẻ vui mừng, nhưng che giấu cực kỳ tốt.
Cô ta yếu ớt kéo kéo ống tay áo Phó Vân Đình.
"Anh Vân Đình, may mà anh đã cứu em, chuyện này... thôi bỏ qua đi."
Sự rộng lượng và tốt bụng của cô ta khiến những lời bàn tán xung quanh càng thêm sôi nổi, thậm chí có người tức giận đề nghị báo cảnh sát, trừng phạt nghiêm khắc kẻ gây án.
Nhiễm Tuế Tuế siết chặt tay, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nhưng lại đầy bướng bỉnh.
"Vậy thì báo cảnh sát đi, chuyện tôi không làm, tôi không nhận!"