"Mẹ ơi, không sao đâu ạ. Chắc chị ấy không cố ý đâu. Có lẽ chị ấy chỉ không chịu nổi vì con đã lấy mất tình yêu của bố mẹ, nên mẹ đừng trách chị ấy nhé…"
Mẹ Thẩm ngập tràn xót xa khi ôm cô con gái nhỏ bé đáng thương trong lòng, rồi liếc nhìn Thẩm Thanh đứng lặng bên cạnh, gằn giọng chán ghét: "Cô ta mới là kẻ trộm. Chính cô ta đã cướp đi hai mươi ba năm yêu thương của con. Một con bé quê mùa chẳng ra gì, lại dám sống sung sướng trong nhung lụa nhà họ Thẩm, trong khi con gái ruột yêu quý của tôi phải chịu bao khổ cực biết bao nhiêu năm. Đáng chết chính là cô ta!"
Trong mắt Thẩm Tâm Như thoáng lóe lên vẻ đắc thắng, nhưng cô ta nhanh chóng che giấu, thay bằng nét mặt uất ức đúng mực đến hoàn hảo.
Vừa rồi, Thẩm Tâm Như cố tình đập vỡ cốc thủy tinh dưới lầu, tự rạch một vết nhỏ trên má, rồi đổ tội cho Thẩm Thanh. Cha mẹ ruột của cô ta chẳng cần nghĩ ngợi, lập tức tin rằng Thẩm Thanh bắt nạt cô ta, không cho Thẩm Thanh cơ hội nào để giải thích.
Cô ta quyết tâm đuổi Thẩm Thanh ra khỏi nhà họ Thẩm.
Thẩm Thanh, một kẻ giả danh ngạo mạn chiếm chỗ, còn dám giả bộ thanh cao, khiến Thẩm Tâm Như chỉ nhìn thôi đã thấy ghê tởm.
Nghĩ vậy, Thẩm Tâm Như chăm chú ngắm gương mặt rạng rỡ xinh đẹp của Thẩm Thanh, càng thêm quyết tâm với kế hoạch của mình.
Bố Thẩm nhíu mày, mặt đầy vẻ chán ghét: "Không ngờ lòng dạ cô lại độc ác đến mức muốn phá hủy nhan sắc em gái mình! Với tính cách đó, cô không thể tiếp tục ở lại Dung Thành nữa. Ta vừa bảo người báo cho cha mẹ ruột của cô đến đón, ngay bây giờ, cút đi thu dọn đồ đạc về thôn Vân Khê!"
Ban đầu, bố Thẩm định giữ Thẩm Thanh lại. Dù sao cũng đã đầu tư rất nhiều tiền bạc để nuôi dạy cô hai mươi ba năm. Nếu không gả được cho Vân Đình, thì ít nhất cũng có thể gả cho một người đàn ông đã ly hôn, để mang lại lợi ích cho nhà họ Thẩm.
Nhưng thời gian gần đây, Thẩm Thanh liên tục làm tổn thương Thẩm Tâm Như.
Ông đưa cô đi xem mắt, nhưng lần nào cũng bị cô phá đám, chẳng mối nào thành công.
Giờ đây, khi Thẩm Thanh không còn giá trị lợi dụng, bố Thẩm chẳng còn lý do để nuôi cô không công nữa.
Thẩm Thanh cúi đầu, ánh mắt thoáng lóe lên nét mỉa mai lạnh lùng.
Thời gian qua, cô đã hoàn toàn nhìn thấu bộ mặt thật của nhà họ Thẩm.
Nhà họ Thẩm những năm gần đây mới chen chân vào giới thượng lưu ở Dung Thành.
Hai tháng trước, bố Thẩm mắc bệnh nặng, cần máu của Thẩm Thanh. Cũng chính lúc đó, nhà họ Thẩm phát hiện nhóm máu hiếm RH âm của cô, chứng tỏ cô không phải con ruột của họ.
Nhà họ Thẩm lập tức huy động mọi mối quan hệ, tìm ra con gái ruột thật sự – Thẩm Tâm Như.
Năm đó, bệnh viện nơi mẹ Thẩm sinh con bị cháy, các y tá vội vã bế tất cả trẻ sơ sinh ra khỏi lồng ấp để cứu người. Vì quá hỗn loạn, họ vô tình làm lẫn lộn con của vài gia đình.
Mẹ Thẩm đã bế nhầm Thẩm Thanh về nhà, còn Thẩm Tâm Như bị một cặp vợ chồng làm công nhân nhà máy nhận nuôi.
Sau khi tìm lại được con gái ruột, nhà họ Thẩm yêu thương Thẩm Tâm Như vô cùng, nâng niu như báu vật vô giá.
Đặc biệt là mẹ Thẩm, bà đau lòng khôn xiết vì Thẩm Tâm Như phải chịu khổ nhiều năm bên ngoài, thậm chí đổ hết mọi đau đớn của cô ta lên Thẩm Thanh.
Còn cô – kẻ giả danh làm tiểu thư, giờ đã vô dụng, lập tức bị tống ra khỏi nhà.
Nghe nói cha mẹ ruột của cô là những nông dân nghèo khổ ở làng Vân Khê, vùng đất hẻo lánh nhất Dung Thành.
Thẩm Tâm Như giả vờ ngây thơ vô hại nhìn Thẩm Thanh: "Chị không muốn về quê đúng không? Nhưng cũng phải thôi. Ai mà chẳng muốn tìm nơi tốt hơn để ở. Nhà họ Thẩm là gia đình giàu có ở Dung Thành, chị được sống sung túc, còn cha mẹ ruột của chị lại là nông dân nghèo đến mức không đủ ăn. Quả thực là có sự chênh lệch lớn."
Trong lòng Thẩm Thanh chẳng còn chút lưu luyến, bởi nếu không nhờ cô, công ty nhà họ Thẩm chẳng có ngày hôm nay.
"Hừ…"
Thẩm Thanh chẳng còn chút quyến luyến với căn nhà này, quay người bước lên lầu, vơ đại vài bộ quần áo và vài món trang sức của mình.
Khi xuống lầu, vết xước nhỏ xíu trên mặt Thẩm Tâm Như đã được băng bó cẩn thận.
Nếu chậm thêm chút nữa, có khi vết thương đã lành hẳn rồi.
"Chị ơi." Thẩm Tâm Như mang vẻ kiêu ngạo, giả vờ ngọt ngào: "Tháng sau em và anh Vân Đình sẽ tổ chức lễ đính hôn. Dù chị về quê rồi, em vẫn mong chị đến dự nhé."
Vân Đình là bạn thanh mai trúc mã của Thẩm Thanh, hai người lớn lên bên nhau từ nhỏ và đã đính hôn từ lâu. Nhưng từ khi Thẩm Tâm Như được tìm về, Vân Đình bỗng thay đổi, quay sang dịu dàng nhỏ nhẹ với Thẩm Tâm Như.
Một kẻ thay đổi chóng mặt như rác rưởi, Thẩm Thanh đã nhìn thấu, tự nhiên chẳng buồn để tâm thêm.
Nhưng Thẩm Tâm Như vẫn cố rặn giọng ngọt ngào: "Dù sao anh Vân Đình và chị lớn lên cùng nhau, giờ lại đính hôn với em, chị không buồn chứ?"
Thẩm Thanh quay lưng về phía Thẩm Tâm Như, cảm giác buồn nôn trào dâng trong lòng.
Cô quay người lại, nhìn cô ta với ánh mắt khinh thường: "Thời nay rác rưởi còn có người tranh nhau. Thích thì lấy đi, tôi không có sở thích nhặt rác. Cô tự mang đi thì đỡ cho tôi phải phân loại!"
"Chị..." Thẩm Tâm Như tức đến nghiến răng, nhưng nhanh chóng nghĩ đến kế hoạch, quay sang mẹ Thẩm: "Mẹ, chị nói những lời này, có phải vẫn còn muốn ở bên anh Vân Đình không?"