ìn của
đầy căn bếp. Anh ta nghĩ tôi đang đùa, đang làm
u, Chi," anh ta nói, bóp vai tôi.
ng cơ tinh tế mà anh ta, lần này, dường như nhận ra. Một tia gì đó –
a trên áo anh ta, hòa quyện với mùi bánh k
nh ta và đi về phía cửa. Tôi cần phải ra kh
em cho dự án bờ sông thì sao? Em nói em cần nộp chúng ở
xem thói quen của tôi có thay đổi không, xem thế giới
nói mà không quay l
chắc
goài không khí mát mẻ buổi sáng, thở hổn hể
tòa tháp kính và thép nguyên sơ của thành phố mà tôi đã góp phần định hình mờ đi qua cửa sổ. Thành phố củ
một khu phố bụi bặm, vô danh của các cửa hàng cầm đồ và nơi đổi séc. Tôi đỗ xe t
mắt mệt mỏi và vẻ mặt thờ ơ, được luy
ôi nói, những từ ngữ cảm thấy
gật đầu về phía một chiếc ghế. "Sẽ
của mình – quỹ khẩn cấp mà tôi luôn giữ, một di vật từ những ngày ở tr
giấy khai sinh và thẻ an sinh xã hội hoàn toàn mới.
Ph
gian chật hẹp của chiếc xe. Nó c
trùng, màu trắng, гудящий với năng lượng yên tĩnh của công nghệ tiên tiến. Ông nhìn vào
i nhẹ nhàng. "Nó
ăm dìu dắt Vy, học phí tôi đã trả, niềm tin tôi đã đặt vào cô ta. Tôi kể cho ông nghe về những lời nói dối của Bảo, cách anh ta nhìn tôi sán
tôi đều đều, kể lại sự thật, mỗi sự thật là một
, vẻ mặt ông là sự pha trộn
nh…" tôi
hoàn toàn mới thực sự. Nó tạo ra một trạng thái dẻo dai thần kinh tạm thời, tăng cường. Nó giúp não chấp nhận một câu chuyệ
chưa bao giờ được thử nghiệm trên người. Rủi ro là vô cùng l
rủi ro," tôi nói
ết rằng khi tôi đã quyết định, nó sẽ không thay đổi. "Thầy có thể tổng hợp và vận c
nhi
. "Nó sẽ đến
Vũ trụ có một khiếu
ói. "Em sẽ đặ
đợi tôi, khuôn mặt anh ta là một c
à kéo tôi vào một cái ôm ngột ngạt. "Điện thoại em t
ta làm dạ dày tôi quặn lại. "Điện thoại em hết pin,"
khuôn mặt tôi. "Lái xe một vòng? Cả ngày? Nhưng… anh thấy mấy c
ột, xuyên qua sự tê liệt
h, lời nói dối đến dễ dàng. "Cho trại t
t anh ta là tức thì và tuyệt đối. A
giờ làm thế với anh nữa. Đừng bao giờ, bao giờ rời xa anh." Giọng anh ta đặc quá
là một hòn đá nặng, chết trong l
ai ngày nữa. Tôi có thời gian cho đến
vực của thành phố mà Bảo sẽ không bao giờ đến. Đó là một chiếc nhẫn bạch kim đơn giản, th
y. Cảm giác thật lạ, bàn tay
tôi nói với người thợ kim hoàn, đ
to. "Nung chảy nó? Thưa cô, đây là một món đồ đẹp. Bạch kim, mộ
cãi. "Nung chảy chiếc nhẫn bạch kim thành một cục khô
ện một vụ giết người. Nhưng ánh mắt của tôi, và số
trong là một viên kim cương hoàn hảo duy nhất và một cục ki
h sát đỗ trong sân, đèn nhấp nháy. Bảo đang ở trên bãi cỏ phía tr
trong một vẻ nhẹ nhõm sâu sắc. Anh ta chạy đến tôi khi tô
g anh ta vỡ ra. Các sĩ quan cảnh sát và người g
?" tôi hỏi, cơ thể tôi cứn
h nghĩ…" Anh ta vùi mặt vào cổ tôi, cơ thể an
em hết pin," tôi nói, lùi l
o?" một trong các sĩ quan
ấy. Cô ấy chỉ cần một chút không gian." Anh ta quay lại với tôi, mắt anh ta cầu xin. "Nhưng làm ơ
phi thường. Tôi gần như
vào chiếc hộp đen

GOOGLE PLAY