đầy hứng khởi về tương lai của chúng tôi, đang
bên cạnh một người đàn bà khác, và một đứa trẻ
phăng mọi thứ, càng thêm đau đớn bởi lời nói coi th
ằng Minh Khang đã kể cho ả nghe về những biến chứng thai
cầu tôi rời khỏi bữa tiệc "của họ", trong khi một trang
hận cuộc sống hai mặt của anh ta, nói với bạn bè
anh ta, và ác ý lạnh người của Ngọc Trà, đã thổi bùng lên một
thế vào người đàn ông đã thao túng tâm lý tôi suốt
t sư đó, khi anh ta quay lưng lại với tôi, một q
ễ dàng thao túng – một "người vợ biết đi
hông phải là đầu hàng; đó là chiến lược, một lời
; tôi sẽ kết thúc chuyện này, và đảm bảo rằng màn
ươ
dày là một cảm giác quen thuộc, một c
ông phải
au những gì
y bấm số của m
bắt máy, giọng bà bình tĩnh, một sự tương
uyện gì vậy? Co
ữ như một cục u đau đớn tro
ng phải là sự im lặng trống rỗng. Đó là sự
con phải chụp ảnh này." Giọng tôi vỡ ra. "Với một người
òng thác của sự hoài nghi và
ệu anh ta là
iếng mẹ hít một
đột nhiên lạnh như băng. "Mẹ biết mà
nghiệt, lại là một sự
là do nội tiết tố và hoang tưở
ượng," tôi thì thầm, nước mắt cuối cùng cũng vỡ òa
vọng của tôi. "Con không hề tưởng tượng bất cứ điều gì. Mẹ đã có những nghi ng
dưới chân tôi đã biến mất. Tay tôi đặt lên bụng mình, nơi đan
Ở yên đó, nếu có thể. Đừng đối đầu với nó lần nữa cho đến khi m
trở lại. Mẹ tôi. Chỗ
ng,
, "con mạnh mẽ lắm. Mạnh mẽ hơn nó nghĩ. Mạnh mẽ
, dù bà khô
ọi kết
tổ chức sự kiện ở Phú Mỹ Hưng, những đồ tra
sâu sắc. Phải,
hình thành, lạnh lẽo và
của tôi. Đây sẽ không phả
giác như một cơn bão đan