au chấn thương sọ não, ký ức ùa về như lũ, chỉ để
khai vu khống cô ăn cắp vặt, khiến Minh Quân, người chồ
ến tận nhà, phơi bày khoản nợ hàng chục tri
iên gây ra, đã trả hết nợ nhưng sự ngờ vực trong anh càng thêm vữn
tật trong lúc làm nhiệm vụ, rồi "tình cờ" tìm thấy tờ đơn ly hôn An Nhiên đã ký
Minh Quân đã đặt bút ký, hoàn toàn đó
linh bé bỏng, An Nhiên đã nghe thấy Minh Quân tuyên bố qu
g âm mưu được tính toán suốt nhiều n
ỉ càng làm nổi bật sự tàn phá k
lời từ biệt câm lặng, An Nhiên biế
ủa cơn bão số 9, cô bất ngờ đối
ật gây sốc – và một cô b
ươ
ng quân nhu trong Căn cứ Sơn T
sắc lẻm và đầy buộc tội, xé t
đang định ăn cắ
i son rẻ tiền màu "Hồng Đất
au nhiều năm chìm trong màn sương do chấn thươn
, đang tròn mắt nhìn, cây kẹo
m bẩm: "Vợ của Đại úy Quân đ
hồng của An Nhiên, đột n
ăng, ẩn sau một lớp mặt
g hỏi mộ
không nhì
hững ngón tay siết chặt vào da t
gạch, phát ra một tiế
ỏ trong khu quân đội, sự
xấp giấy lên chiếc
ly
anh nói, giọng đều đều, không còn chút tình yê
này. Nó đang ảnh hưởng đến sự ngh
giáng vào cô mộ
chức năng nhận thức của cô dần trở lại bình th
hoàng về cuộc sống của cô đã trở thành như thế nà
độc địa, đã tinh vi xúi giục cô có những hành vi thất
àn ông của cô, đã đi
êu, người đã hứa với cha mẹ cô lúc lâ
ứng rắn, quai
cười ấm áp của anh, tương lai
õ ràng, lại đối lập một cách tàn nhẫn
ng run rẩy, "Em... Em đã kh
ời cô bằng một
Mỗi lần có chuyện, em lại 'khỏe hơn', em l
Tờ đơn ly hôn ch
là một nỗi đau nhói
o phòng khách nhỏ, l
cứ. Anh hy vọng em đã đọc xon
ng sầm lại
một chiếc ghế ăn, thành
ly hôn. Chữ ký của anh đã
ng lên, ta
ớc mắt cô, nhưng thông điệp thì quá
ông thể mất anh. Không phải bây giờ, kh
nh căn nhà
minh chứng cho những tháng,
đến. Đây không phải là
cha mẹ cô. Anh đã t
ó, cảm giác an to
m mới cứng l
thắng. Cô sẽ không để chấn t
Minh Quân thấy cô đã tr
đơn ly hôn vẫn
căn nhà này. Sau đó, cô
hà bếp, cọ rửa t
n sang phòng tắm, rồi đ
g chỉ là sự bối rối do chấn thương
hơi, một cú đâm bấ
a vào tường, hơ
ót, may mắn lấy lại
ếu của mình trong chiếc gương
thâm dưới mắt, nhưng vẻ đẹp vốn có, sự d
đáng tin" – đó không phải l
hương đang lành.
ớc nóng, gột rửa đi bụi bẩn và
cũ, mềm mại, cô cảm thấy một ph
ồ của cô đều nằm trong mộ
ngủ, đến phía tủ qu
hoang thoảng của xà phòng và hồ vải,
mái của anh và một chiếc quần đùi thể
i ngùng, một sự bối rối gần như
mật, khi mặc quần áo của
ra. Minh Qu
ọng. Anh không المفر
lặng giữa phò