h Huyề
đến gần phòng bệnh của con trai đều khiến tim tôi đập rộn ràng vì kỳ
phòng, tiếng cười nói vu
xúc cơm ăn này!" Đó là
ho con cơ." Giọng
ồi, dì đút cho cục
ảnh tượng trước mắt khiến nụ cười
ôi vẫn tưởng. Má nó hồng hào, đôi mắt sáng long lanh. Quỳnh Gia Lam đang ngồi bên c
ằng bé cau mày, quay mặt đi và thì thầm với Quỳnh Gia Lam
như bị ai đ
m chầm lấy con, hôn lên khắp mặt nó, mặc cho mùi
hạ. Tôi đã từng tự hứa với lòng mình rằng dù có phải bán cả
tất cả chỉ
sự ghét bỏ của chính đứa con trai
òn không muốn gọi t
như mọi khi, nó dường như thở phào nhẹ
vào lòng bàn tay đau điếng, cố gắng dùng cơ
ôi đã không thể nà
ất giọng khàn khàn,
tay ôm chặt lấy cổ Quỳnh Gia Lam. "Khôn
Việt Minh
: "Minh Huyền, em đừng trách nó. Trẻ con mà, nó bệnh lâu n
h
với mẹ ruột của mình, nhưng lại t
đến tận đêm khuya. Tiền kiếm được không dám ăn không dám mặc, tất
con ruột, sẽ thay tôi chăm sóc thằng bé. Tôi còn từng ngốc nghếch nói rằ
ôi mới thấy mình ng
ã sớm bị người
ên một tiếng, khay hoa quả trên bàn
tôi. Anh ta lập tức lao đến, lo lắng hỏi
Lam lắc đầu, vẻ mặt hơi tủi
ãi, như một người ngoài cuộc xem
ở lại đây thêm