h Huyề
ng vào lúc tôi đang thất thần ngồi
u Việt An Khang, khi nào cô thanh toán nốt phần còn lại vậ
ên kia vẫn máy móc và
ằng tôi đang cố gắng hết sức, cầu xin họ cho tôi thêm chút thời gi
hỉ cảm thấy một sự b
đáp lại một
ư hơi ngạc nhiên trước phản ứng
ười khô khốc và cay đắn
phải cô nói đã sắ
ột đồng cũng
xin họ, hứa hẹn đủ điều. Tôi đã tin rằng si
ười l
tại sao lại cần
ình đi vay mượn khắp nơi, làm việc đến kiệt sức để kiếm từng đồng bạc lẻ? Hay
có nghe tôi
g muốn nghe thêm
xuất hiện ở cuối hành lang. An Đạt Dũng, à khôn
ặt còn cố tình bôi vài vệt đen. Trông anh ta có vẻ mệt mỏi và khắc k
áng chút bối rối, nhưng r
cho anh?" Anh ta bước nhanh tới, giọng điệu có ch
n chiếc váy rẻ tiền của mì
vất vả." Anh ta định đưa tay ra nắm lấy tay
đi ánh mắt trống rỗng của mình. Sẽ không có lần
nh ta không quan tâm. Anh ta chỉ quen với một Sa Minh Huy
thấy b
này, dùng những lời nói quan tâm giả dối này đ
ôi lại đi rửa bát thuê cho một nhà hàng hải sản. Mỗi ngày tôi chỉ ngủ được bốn
tôi vào lòng và nói: "Cố lên
gười, anh ta sẽ hôn lên tóc tôi và nói:
hy
hỉ là một phần của trò chơi, một đạo cụ để là
quá mệt
tôi đã
ng còn mong muốn vạch trần. Tôi chỉ muốn kế
a bây giờ đều khiến t
sự quan tâm của anh ta
giả tạo đó, nhưng bây giờ,