/0/95893/coverbig.jpg?v=d81f8de78579fa530e612acba284ff3e)
ợng để kết hôn với Bành Huy Hà, cam tâm tình nguyện trở thành một ngườ
một người phụ nữ khác, Khổng Gia Uyên, ng
i của chúng tôi đến dự "tiệc sinh nhật" của con,
người, anh ta đẩy n
ép mày gọi
đình mình đánh đập đến tàn tạ, trong k
hiêu rụi. Tôi nhấc điện thoại, gọi
uyên Linh đây.
ươ
yên Li
ợng, để trở thành vợ của Bành Huy Hà. Hôm nay, anh ta sắp biến một người phụ nữ khác trở thành ngư
ẽ rời đi. Cùng với con trai
i suốt sáu tháng qua, và đêm nay, nó đã bùng lên thành một đám cháy dữ
ập đoàn Thịnh Vượng, đã nhìn tôi với ánh mắt nghiêm khắc nhưng ẩn chứa nỗi đau sâu sắc
ủ lĩnh của một bầy đàn nhỏ, và trả lời cha một cách kiên định:
thất vọng và lo lắng. Bảy năm trôi qua, lời cảnh báo của ông vẫn văng
t lời giải thích, mà là chờ đợi một cái cớ, một cú đẩy cuối cùn
của mình. Đó là sức mạnh của dòng máu, thứ mà tôi đã cố gắng chối bỏ suốt bảy năm qua. Giờ đây, tôi kh
uen thuộc đến đau lòng. Đó không phải là mùi gỗ thông và đất ẩm đặc trưng của Huy Hà.
ta đ
thở của anh ta phả ra mùi rượu và mùi của
khẽ gọi, giọng nói có
ôi lặng lẽ chảy xuống, thấm ướt gối. Trái tim tôi như
cổ đông lớn trong công ty Phát Đạt, người mà anh ta đang cố gắng lấy lòng để giàn
uống, định hôn lên trán tôi. M
hầm, giọng nói khàn đặc vì cố
g. "Anh xin lỗi, Duyên Linh. Gần đây
g tối. "Anh có biết trên người anh n
sẽ dành cả ngày cho em và Minh Đăng, được không? Coi như là bù đắp." Anh ta dừn
i trong mắt anh ta. Tình yêu bảy năm của chúng tôi, đứa con trai sáu t
thức, may mắn được Bành Huy Hà, một giám đốc tài năng, để mắt tới. Họ không biết rằng,
ường tráng của anh ta. Mùi hoa hồng đã biến mất, chỉ còn lại mùi sữa tắm q
ột cuộc cãi vã với cha và bị một nhóm người xấu bao vây. Chính Huy Hà
của mình để băng bó cho anh ta. Vết sẹo đó vẫ
lấy tay tôi, đôi mắt sói màu hổ phá
ất mà tôi từng nghe, nhưng t
hoặc, "em sẽ là người bạn đời duy nhất của tôi. Bành H
n biển đó giờ đây ng
ừ phía sau. "Duyên Linh," anh ta thì thầm, h
biến mất, nhưng trong tâm trí tôi, nó vẫn còn đó, vĩnh viễn khắc sâu vào ký ứ
anh ta r
ười đàn ông trước mặt tôi bây giờ chỉ là
tiếng gõ cửa dồn
hốt của một người giúp việc vang lên.
một cái lò xo, không một
t đau, có thể... c
m chí không thèm nhìn tôi một
thể đó là điều hiển nhiên. "Dạo n
m vào trái tim tôi. Thai. Vậy là K
ta quay lại nhìn tôi, ánh mắt có một tia tội
iệu như đang giải thích, nhưng thực chất là
chờ đợi ở đây, trong khi anh ta chạy đến
y năm, tôi nở một nụ cười. Một nụ cười
a vội vã rời đi, cánh cửa đóng sầm lại sau lưng, để l
. Tôi sẽ khôn
g ba
. Một lúc sau, tôi nhận được một bức ảnh từ một số lạ. Đó là ảnh Huy Hà đang ân cần ôm Gia Uyên vào lòng, khuôn mặt
là cú đẩy cuối cùng mà tôi cần. Nó giú
tìm một số điện thoại đ
run rẩy, "là con,
GOOGLE PLAY