/0/95888/coverbig.jpg?v=d38ded8d0cc0465a9807fbe4e7b888db)
ươi ba hôn lễ của c
Diêm Chung Thủy, sắp đặt. Anh làm vậy chỉ để trì hoãn đ
quáng, đổi lại chỉ là
i bị Hàn Giao hãm hại,
tù, giọng hát của tôi cũng bị chín
ta, tôi chỉ là một m
vạch trần tất cả, rồi biến mất khỏi thế giới
ươ
Nhật
ần thứ b
ba mươi ba lần hôn lễ c
Cánh tay trái của tôi được bó bột, treo lơ lửng giữa không trung, chân phải cũng không khá hơn, quấn băng trắ
ắn, tôi vẫ
i biết rõ cơ thể mình đã suy nhược đến mức nào, giống như một
g lại khiến tôi đau đến toát mồ hôi lạnh. Tôi chỉ muốn xá
là Diêm Chung Thủy, vị hôn phu của tôi. Nhưng anh không vào nga
ở, cố gắng
mất mạng đấy, cậu có biết không?" Giọng nói của mộ
không hiểu h
ng lên, lạnh lùng và xa cách, khôn
cô ấy chết không? Cậu ghét cô ấy đến thế sao
rong người như ngưng chảy. T
khẽ đáp, giọng điệu vẫn không đổ
hủy hôn đi! Cậu hành hạ
àn tay vô hình bóp nghẹt. "Cậu nghĩ ba tớ sẽ đồng ý à? Mạng của ông ấy là do ba cô ấy cứu về. Hôn ước
.. Hóa ra là
nạn cho đến khi cô ấy chết thật
ói, giọng điệu có chút mệt mỏi. "Tớ không thể kết
Gi
ao, cô thực tập sinh xinh đẹp, trong sáng và ngây thơ ở công ty kiế
ười bạn kia thở dài. "Nhưng cậu không thể
i chưa từng nghe thấy. "Tớ sẽ không làm gì có lỗi với Nhật Hạ. Tớ chỉ c
t
. Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy một cách không thể kiểm soát
gắng không phát ra tiếng nấc. Tôi không
i này, chạy trốn khỏi sự thật tàn nhẫn này. Mỗi bước ch
óng sầm cửa lại, trượt ng
ba vụ
cả đều là do
cầu thang, gãy tay. Anh n
ăn, suýt nữa thì ngạt thở. Anh n
hi đang qua đường, hôn mê ba n
ông trường sập xuống, tôi bị vùi lấp dưới đ
hỉ vì anh không mu
y dựng lành nghề, đã hy sinh để cứu ba của Chung Thủy trong một vụ sập công trường. Để báo đáp
i trong suốt mười năm qua là tình yêu. Tôi đã ngây thơ nghĩ rằn
chỉ là sự giả dối được
i, nhưng không thể nào so sánh được với nỗi đau tr
a. Diêm Chung Thủy bước vào,
há hơn không?" Anh đặt hộp cơm lên bà
một chút hối hận trong đôi mắt sâu thẳm ấy. Nhưng kh
của anh lúc nãy lại vang lên trong đ
huần thục lấy hộp y tế, chuẩn bị
màn hình hiện lên hai chữ "Giao Giao". Và thứ khiến tôi chú ý hơn cả, l
hệt, nhưng là hình con mèo. Khi đó, anh đã nhíu m
chiếc móc khóa thỏ bông, giống
lại nhói lê
nên dịu dàng, cưng chiều. "Sao thế? Vừa
vang lên: "Anh Thủy, bản vẽ của em có chút vấn đề, anh có t
qua ngay." Chung Thủy cúp máy,
"Nhật Hạ, anh có việc gấp p
tôi, rồi lại nhìn đồng hồ. Dường như chỉ
không nói không rằng, trực tiếp
tiếng, toàn thân co rúm lại. Mồ
con dao nhỏ cứa vào da thịt. Anh
tê..." Tôi run rẩy
nói, giọng điệu qua loa, nhưng động tá
kêu lên. Móng tay tôi bấu chặt
ương, rồi vội vàng đứng dậy, cầm lấy á
gười rời đi, không
ể lại tôi một mình với nỗi đau
hí bỏ qua cả bước tiêm thuốc tê, chỉ l
đâm xuyên qua, máu chảy đầm đìa. Nước m
tột cùng khiến tôi không thể chịu đựng được
-

GOOGLE PLAY